Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 317
Phương Tri Ý ngẩn ra một chút rồi bật cười:
Bùi Từ còn chưa kịp khen vợ, thì bên ngoài vang lên tiếng gọi gấp gáp: "Chị Ngọc, Tri Lễ ơi..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Vẻ mặt vừa đáng thương vừa nũng nịu ấy khiến Bùi Từ lập tức mềm lòng, cơn ghen nho nhỏ cũng tiêu tan. Anh siết chặt tay vợ, giọng trầm thấp nhưng đầy nâng niu:
Chương 317
Lúc này Phương Tri Ý mới sực nhớ ra, nãy giờ cô cứ mải mê bàn bạc chuyện viện nghiên cứu với Chu Giới Nhiên, hoàn toàn quên mất bên cạnh mình còn một cái "hũ giấm" đang ngồi im lặng. Nghĩ đến việc đêm tân hôn mà lại để chồng mới cưới ngồi một mình một góc, trong lòng cô thoáng chột dạ, cảm thấy không phải phép. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đi được một quãng, cô mới nhận ra Bùi Từ lạ lùng im ắng. Bình thường anh nói nhiều, cười nhiều, sao đêm nay lại chẳng thốt một lời? Nghiêng đầu nhìn sang, cô chợt thấy gương mặt anh phủ một tầng tủi thân rõ rệt.
"Được không Dạng Dạng?"
“Dạng Dạng, công việc của em nhiều quá… anh chẳng chen vào nổi.”
Đào Quế Vân chạy đến, thở hổn hển, nhưng vẫn không kịp lấy hơi đã nói: "Mau... mau lên! Có một người tự xưng là mẹ chồng của bác sĩ Du đang ở bệnh viện đòi gây sự."
Thế nên, mọi người đều quây quần trong bếp, người nhóm lửa, người nhặt rau, làm mọi thứ thật ngăn nắp. Phương Tri Ý gần đây học được một cách tỉa hoa bằng dao, đang khoe khoang trước mặt Bùi Từ: "Anh xem, em tỉa cái này đẹp không?"
Bùi Từ quả thật không giận, chỉ còn lại một thoáng chua xót… nỗi sợ mơ hồ rằng mình không xứng với cô gái thông minh sáng rỡ này.
Buổi trưa, anh hai Phương Tri Lễ cũng đến mang cơm cho chị Ngư Ngư, nên anh về sớm hơn trước một chút. Bùi Từ vẫn còn trong kỳ nghỉ tân hôn, căn cứ cũng giảm bớt một số buổi huấn luyện cho anh, nên buổi chiều anh cũng không bận lắm.
Bùi Từ biết khi vợ đang bàn công việc thì tuyệt đối không nên quấy rầy. Nhưng vừa ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sùng bái lộ rõ trên gương mặt Chu Giới Nhiên, trong lòng anh chợt dấy lên một cơn hoảng loạn mơ hồ. Anh không dám chen ngang, chỉ thỉnh thoảng lại lén đưa mắt nhìn về phía ấy, dáng vẻ chẳng khác nào một hòn vọng phu… à không, là một “hòn vọng thê” chính hiệu.
Những ngày nghỉ trôi qua thật nhẹ nhàng. Bùi Từ nghỉ ngơi một ngày rồi tiếp tục đến căn cứ huấn luyện, còn Phương Tri Ý thì về lại nhà mẹ đẻ, trò chuyện cùng mẹ và chị dâu, chơi với Quả Quả, hoặc vẽ bản thiết kế.
Phương Tri Ý dưới ánh trăng, nhìn thấy đôi mắt anh như chứa đựng cả gió xuân, dịu dàng v**t v* trái tim người ta. Cô muốn nói thêm vài lần nữa, nhưng lại biết rõ anh sẽ được nước lấn tới. Cô giả vờ nghiêm túc nói: "Mau về nhà đi, bên ngoài lạnh muốn c·h·ế·t."
Nghe cô phân tích, Chu Giới Nhiên chỉ thấy máu nóng trong người sôi trào, hận không thể vỗ tay thật lớn. Ai ngờ một cô gái trẻ tuổi lại có thể biến một ý tưởng tưởng chừng giản đơn thành thế cờ hiểm, dùng chính công nghệ để ghìm chân đối thủ, khiến kẻ khác phải chạy theo mà không sao thoát khỏi vòng kiềm chế. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thực ra, Bùi Từ không phải hoàn toàn không hiểu. Nhưng đứng cạnh vợ, anh luôn thấy mình quá kém cỏi. Nhìn sang Chu Giới Nhiên — cái gì cũng biết, Dạng Dạng vừa nhắc đến là có thể lập tức theo kịp — anh không khỏi thấy lòng mình chùng xuống.
Phương Tri Ý thấy anh chàng nào đó sắp "chua" đến mức "tràn ra ngoài" rồi, bỗng nhiên cô vẫy tay gọi anh lại. Bùi Từ ngoan ngoãn cúi đầu lại gần, anh nghe thấy giọng nói ngọt ngào, mềm mại của cô: "Em có rất nhiều anh trai, nhưng..." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Thế nên anh mới sợ đấy chứ!" Bản thân mình như thế nào "chuyển chính thức" anh còn không rõ ràng sao? Mấy thói xấu của đàn ông anh đều rõ mười mươi.
Cái gì?!
"Được rồi, được rồi..."
Cô bèn mỉm cười, xoay người nép lại gần, giọng nhẹ nhàng mang chút nũng nịu:
“Trước đây em cũng gọi anh là "Bùi Từ ca" mà.”
"Về nhà thì nói nhé?"
Giây phút này, trong lòng anh dâng trào một niềm phấn khích khó tả. Rốt cuộc anh cũng hiểu vì sao Viện trưởng Trần lại khao khát nhân tài này đến mức quên ăn quên ngủ. Phương Tri Ý quả thực xuất sắc đến kinh người — nhưng cái đáng quý nhất là sự xuất sắc ấy không khiến người khác thấy xa cách. Ngược lại, nó như có sức hút tự nhiên, khiến người ta vừa khâm phục, vừa muốn đến gần.
“Vậy đội trưởng Bùi không giận nữa nhé?”
Anh chậm rãi nói:
Lý Đoan Ngọc nhận ra giọng Đào Quế Vân, vội trả lời rồi ra cửa. "Quế Vân, có chuyện gì thế?"
“Anh lái máy bay, em có biết gì đâu. Với lại, nếu anh hiểu hết công việc của em, thế chẳng phải em chẳng còn gì để làm sao? Thế thì em chỉ còn biết ăn vạ anh, bám lấy đội trưởng Bùi cả đời, bắt anh nuôi em cả đời luôn đấy.”
“Dạng Dạng, em cũng nghỉ ngơi sớm một chút nhé.”
Đúng như dự đoán, câu nói này ngay lập tức khiến Bùi Từ bừng tỉnh, mắt anh sáng lên. Anh nắm lấy tay vợ, được nước lấn tới: "Dạng Dạng nói lại xem anh là gì của em." (đọc tại Qidian-VP.com)
Phương Tri Ý chớp mắt, ngả đầu cười khẽ:
“Nhưng mà… em lại gọi Chu Giới Nhiên là "Giới Nhiên ca".”
Phương Tri Ý mải mê nói chuyện chuyên môn, hoàn toàn quên mất người chồng đang ngồi bên cạnh rầu rĩ đánh nghiêng “hũ giấm chua”. Chu Giới Nhiên thì tinh ý hơn, nhận ra điều đó, nên sau khi bàn bạc xong liền thu dọn bản vẽ cùng sách vở, cáo từ để về nhà nghiên cứu tiếp. Trước khi đi, anh còn không quên dặn dò:
Anh ngập ngừng, cuối cùng buông một câu:
“Bùi Từ, anh sao thế?”
“Anh sẽ nuôi em cả đời, và nuôi thật tốt.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.