Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 474
Tiểu Điềm Điềm tuy không thiếu quần áo, nhưng ông nội vẫn cố ý mua từ cửa hàng bách hóa Bắc Kinh cho bé những bộ đồ mùa đông xinh xắn, ấm áp, cùng với đôi giày lông, khăn quàng cổ và găng tay.
Lưu Vân Thanh nhìn em gái ngây ngốc, nói: "Không phải tiền trong thành dễ kiếm đâu, là chị vận may gặp được tiểu Phương, tiểu Đỗ, có Chu Lan Ngọc động viên, dẫn đường cho chúng ta đi một con đường sáng đấy." Bà ấy cảm thấy mình thật sự rất may mắn vì đời này dừng chân ở Bắc Thành còn có thể gặp được quý nhân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lưu Vân Tuệ kích động đem tiền cất vào trong túi áo lót bên trong, trên mặt đầy ý cười nói: "Đều cảm ơn ạ."
"Thế thì anh cũng phải mua một chiếc." Lưu Vân Thanh nói.
Bà ấy không cần con mình phải làm những công việc giỏi giang như Phương Tri Ý, nhưng chúng phải được đi học, sau này có kiến thức. Không đến mức như bà ấy, một chữ bẻ đôi không biết, đến tuổi thì bị cha mẹ sắp xếp gả đi. Mặc dù chồng đối với bà ấy cũng không tồi, so với những người bị đánh mắng ở trong thôn thì cuộc sống của bà ấy đã rất tốt rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Vân Tuệ, em cũng mua một chiếc chứ?"
Ông nội mua cho bé nhiều đồ quá, bà nội không đợi đến Tết mà cho bé mặc ngay. Hôm nay cả nhà cùng nhau ra ngoài mua sắm, tiểu Điềm Điềm sáng sớm đã dậy, ăn diện chỉnh tề. Bùi Từ vẫn chưa được nghỉ phép, nên chỉ có Phương Tri Ý cùng cha mẹ chồng và con gái ra ngoài. Nhờ có vệ sĩ của cha chồng, việc đi lại cũng thuận tiện hơn, vệ sĩ lái xe đưa cả nhà đi.
Chờ mọi người rời đi, Lý Khuê Dũng đến đón vợ, tiện thể vào giúp dọn dẹp. Từ lúc biết được vợ mình kiếm được hơn rất nhiều tiền, ông vừa kích động vừa vui thay cho vợ. Năm nay, ông cũng được bình chọn là người lính ưu tú của quân đoàn, tiền trợ cấp cũng tăng lên. Nghĩ đến áo khoác lông vũ đang thịnh hành trên thị trường, ông vung tay hào phóng: "Vân Thanh, ngày mai anh sẽ đi cùng em mua một chiếc áo khoác lông vũ, chọn màu em thích nhé."
Bà ấy đến thành phố mới phát hiện ra nơi này thật sự tốt hơn ở trong thôn rất nhiều. Hơn nữa bà ấy thường xuyên nhìn thấy Phương Tri Ý ăn mặc tươm tất đi làm, nghe chị gái nói cô ấy đọc rất nhiều sách, làm công việc gì cũng rất giỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Không mua đâu, nó đắt lắm. Số tiền này..."
Bắc Thành gần với Bắc Kinh, nên Bùi Minh Tuyên đã gọi điện cho cháu gái từ sớm, nói rằng năm nay ông muốn đến ăn Tết cùng cả nhà. Tiểu Điềm Điềm, nay đã sáu bảy tuổi, lần đầu tiên được đón Tết cùng ông nội nên vui sướng không kể xiết.
Chương 474
Đồ Mỹ Phương nhanh nhẹn xua tay: "Nói đến thì không có tiền của tiểu Phương, cháu chẳng làm được gì cả. Tiểu Phương mới chính là quý nhân của chúng ta." (đọc tại Qidian-VP.com)
Lưu Vân Tuệ tuy cũng rất thích nhưng nghĩ lại thì quyết định không mua: "Không mua đâu chị. Em muốn sang năm đón Hoa Hoa và Lệ Lệ lên thành phố học." Hoa Hoa và Lệ Lệ là hai đứa con gái sinh đôi của bà ấy. Bây giờ chúng đang ở trong thôn đi theo bố học.
Bùi Minh Tuyên đến trước Tết mấy ngày. Vì đường không quá xa nên ông không đi tàu hỏa, mà vẫn là lái xe cùng vệ sĩ riêng.
"Anh không cần. Anh đều mặc quần áo do quân đội phát, mua thì lãng phí lắm."
Phương Tri Ý không nghĩ tới chút đầu tư nhỏ của mình lại thành công như vậy. Cô cười khúc khích nói rằng mình cũng kiếm được lời, chuyện hợp tác cùng thắng này thì không cần cảm ơn.
Sau khi nhận được khoản hoa hồng lớn, không khí Tết cũng đang cận kề. Cái Tết của thập niên 80 so với những năm 70 đã náo nhiệt hơn rất nhiều. Khi điều kiện sống ngày càng cải thiện, sự mong chờ về ngày Tết càng lớn, hương vị Tết cũng vì thế mà nồng đượm hơn qua từng năm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ còn ba ngày nữa là Giao thừa, khắp khu nhà cán bộ ai nấy đều đang bận rộn chuẩn bị sắm Tết. Nhà Phương Tri Ý cũng không ngoại lệ. Năm nay vợ chồng cô kiếm được một khoản lớn từ việc đầu tư, nên việc sắm sửa cũng rộng rãi hơn hẳn. Mặc dù đồ ăn thì không cần lo lắng, vì trong không gian riêng của Phương Tri Ý lúc nào cũng có sẵn những thứ tươi ngon, nhưng việc sắm sửa Tết không chỉ đơn giản là mua đồ ăn. Thời điểm này, điều kiện sống đã khá hơn nhưng vẫn chưa phải dư dả. Vì thế, quần áo mới không phải là thứ lúc nào cũng có thể sắm được. Tuy nhiên, để chào đón năm mới, người lớn trẻ con đều phải chuẩn bị quần áo mới.
Lời này nói ra thì mọi người đều hiểu rằng nếu không có cô, đưa tiền cho họ thì không ai có thể thành công được. Sợ nói quá nhiều sẽ tạo áp lực cho cô, mọi người đành đem sự cảm kích này để ở trong lòng.
Chu Lan Ngọc vội xua tay, khiêm tốn nói: "Tôi không tính là gì cả, chủ yếu là nhờ tiểu Phương và tiểu Đỗ. Chúng ta đều nhờ có các cô ấy mà."
"Vân Thanh, nghe lời anh. Một năm em vất vả rồi, đáng được thưởng mà."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.