Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: Sát Cơ Ẩn Hiện.
Thị nữ luôn ở bên cạnh Lê Ngọc Kiều.
Nhìn xem từng khuôn mặt non nớt đứng ở trong sân Trần Minh Quân khẽ gật đầu, độ tuổi này cảnh giới này tuy so với trong Kinh Thành những cái kia tuổi trẻ thiên kiêu còn thua kém rất nhiều thế nhưng so với mặt bằng trung của toàn bộ Đại Lê đã có thể coi như không tệ.
Chu lão đi ở bên cạnh cũng lên tiếng: "Ngày hôm nay là ngày giỗ của cha đẻ Huỳnh Gia Long cho nên hắn xin được nghỉ phép cùng muội muội đi thăm mộ."
............
Phương công công lắc đầu nói: "Thánh ý khó dò, suy nghĩ của Hoàng Thượng chúng ta không có tư cách đàm luận."
Sáng sớm hôm sau Trần Minh Quân thần thanh khí sảng đem cửa phòng đẩy ra, hít thở một hơi không khí trong lành tâm trạng mười phần thoải mái. Trải qua một đêm tu luyện cảnh giới của hắn đã liên tiếp đột phá từ Luyện Thể nhất phẩm đến luyện thể nhị phẩm, hai mươi lọ nhất phẩm Tụ Khí Đan cũng đã bị hao phí một nửa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chu lão sắc mặt cổ quái nhìn xem hắn nói: " Công tử, ngươi không có tu vi tự nhiên do bọn hắn đến bảo vệ. Ngươi tự mình đi ở trước nhất, ngộ nhỡ lọt vào á·m s·át làm sao bây giờ?"
Trần Minh Quân sực nhớ ra chuyện mình có thể tu luyện đến nay vẫn là một bí mật, ngay cả Chu Lượng cũng chưa được biết.
Trần Minh Quân nghe vậy gật gật đầu cũng không nói gì, ngày hôm nay người nào phụ trách bảo vệ hắn cũng không quan trọng bởi vì hắn tin tưởng có Chu Lượng ở bên cạnh, không ai có thể á·m s·át được mình.
Trần Minh Quân trong lòng cảm khái, người tu luyện mặc dù bước bước khó khăn, đau khổ nhưng chỗ tốt có được kỳ diệu đến không tưởng. Một đêm qua hắn thức trắng đêm tu luyện vậy mà giờ phút này tinh thần không có chút nào mệt mỏi, ngược lại cảm thấy mọi thứ rất tốt.
Hắn ngây thơ không biết, sát thủ được phái đến g·iết mình lúc trước hiện còn đang ẩn náu trong phủ. Còn đang hồi tưởng lại cảnh tượng ngày hôm qua, ngâm mình trong thùng tắm. Suy nghĩ xem, nên làm thế nào để loại bỏ Triệu Hạo.
Người này xuất thân hàn vi cha mẹ mất sớm, nhờ có nghị lực phi thường, cần cù rèn luyện lại thêm có tư chất so cao hơn với phổ thông người khác trong quân doanh Trại Mầm cho nên mười tám tuổi không đến tu vi đã đột phá tới Đỉnh Phong Lục Trọng ( Luyện Thể Đỉnh Phong Lục Trọng).
Trần Minh Quân đảo mắt nhìn một chút đám thị vệ này, mặc dù những ngày qua hắn rất ít khi đi ra khỏi phòng thế nhưng trong phủ thế nhưng hắn vẫn hiểu rõ về cơ cấu các loại binh sĩ trong phủ.
Kẻ này có ý đồ với vợ hắn, tuyệt đối không thể lưu!
Hắn phán đoán tại Côn Lôn giới có lẽ chỉ cần trải qua Luyện Bì cảnh giới, người người da thịt đều sẽ biến trắng, có lẽ cũng sẽ không sợ ánh nắng làm đen đi làn da.
Trần Minh Quân khẽ gật đầu ra hiệu đội ngũ xuất phát, chính mình đi ở phía trước nhất đội ngũ. Hắn suy nghĩ rất đơn giản, mình thân phận cao quý nhất hiển nhiên học theo Phương công công tác phong, đội ngũ do mình dẫn đầu nhưng để hắn giật mình là cả đám Hắc Y Vệ chạy nhanh tiến lên đem hắn bao bọc ở trung tâm.
Có điều, nhớ lại từng trận 'phá đi xây lại' trong lúc tu luyện hắn có chút rùng mình, cảm giác ấy thật sự đau đến khiến người ta cả đời khó quên. Ngửi ngửi trên người tràn ngập mùi vị chua chua gay mũi, đi vào đứng trước gương soi phát hiện toàn thân bây giờ đã biến thân thành người da đen. Hắn không chút nào ghét bỏ mà cảm thấy vui vẻ bởi đây là thành quả một đêm qua tu luyện, trên người hắn những vết bẩn này tại tu hành giới người ta gọi là tạp chất, mỗi người tu luyện bài trừ càng nhiều tạp chất đối với thân thể càng có lợi.
Đoàn người đi ra đến cửa phủ, bên ngoài có một chiếc xe ngựa đang đợi sẵn. Trần Minh Quân nhìn xem chiếc xe ngựa này lập tức hai mắt tỏa sáng bởi vì chiếc xe ngựa này xa hoa lộng lẫy không kém một chút nào chiếc xe ngựa của Lê Ngọc Kiều, nhìn từ bên ngoài nhìn vào còn cảm thấy một loại mạnh mẽ rắn chắc cảm giác không giống như xe ngựa của Lê Ngọc Kiều tỉ mỉ tinh xảo thích hợp nữ tử dùng.
Là Tuyết Nhi!
"Để ta đưa tiễn Phương công công." Chu lão là người khôn khéo đi đến bên cạnh Phương công công làm ra tư thế 'mời' trên đường kín đáo nhét cho Phương công công một chút đồ, vật. Hai người vừa đi vừa vui vẻ trò chuyện mãi cho đến khi đưa tiễn Phương công công đám người ra khỏi phủ.
Một tên hạ nhân ôm bậc thang gỗ chạy đến, Trần Minh Quân giẫm lên bậc thang gỗ leo lên xe ngựa. Hắc Y Vệ chia làm hai đội leo lên ngựa, một đội hộ tống đằng trước đội còn lại hộ tống đằng sau. Hai bên, bên phải có Phan Bình, bên trái một tên phó đội trưởng khác bảo tên gọi Hoàng Thanh. Chu lão leo lên xe ngựa đảm nhiệm vị trí phu xe.
"Công tử, ngươi đi đâu vậy?" Chu lão có chút sốt ruột chạy đến bên cạnh nói: "Giờ triệu tập sắp đến, nếu như chúng ta còn không mau khởi hành chỉ e là không đến kịp giờ, Hoàng Thượng nhất định trách tội."
Đợi hắn từ trong thùng tắm đi ra nước tắm đã chuyển thành màu đen xì xì giống như nước cống càng làm nổi bật lên da thịt trắng nõn của hắn. Mày kiếm giãn ra, Trần Minh Quân hít sâu một hơi cảm nhận cả người nhẹ nhàng, thoải mái. Nhìn một chút làn da của mình hắn nhớ tới trước kia đọc được tiểu thuyết mạng miêu tả những người có cảnh giới tương đối cao đều là nam thanh nữ tú, da thịt trắng hồng.
Xung quanh xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn mấy con tuấn mã, tất cả hình thể cường tráng nhìn không khác Xích Thố trên phim ảnh.
Vì lo lắng bị người phát hiện, hắn lén lén lút lút đi đến phòng tắm. Lấy ra một cái thùng gỗ lớn đem nước đổ đầy, cũng không cần đun nóng trực tiếp nhảy vào. Hai năm quân ngũ cũng không phải đi chơi, hắn dù lại công tử bột trải qua quân ngũ rèn luyện sớm đã không đến mức không có nước nóng không tắm được
Chu lão yên lặng không nói, làm người trong cung lâu năm tự nhiên hiểu rõ đạo lý này. Bất quá hắn cũng tự tin sự kiện kia cùng công tử nhà mình không có quan hệ gì, công tử liền tu luyện đều không làm được thì làm sao có thể đột nhập Quốc Khố ă·n t·rộm bảo vật.
Lời nói đến đây nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ ý tứ của hắn, tất cả mọi người âm thầm gật đầu, quả thực lần này hoàng thượng đưa ra thánh chỉ mọi người đều trong lòng có nghi hoặc. Sự kiện kia hoàng thượng có thể nghi ngờ trong thiên hạ tu sĩ nhưng không lý nào nghi ngờ đến Trần Minh Quân.
Quân sĩ chia làm hai đơn vị, một đơn vị bảo vệ ngoài phủ là Bạch Diện binh sĩ do lão cha vợ phái tới đảm nhiệm vai trò bảo đảm an toàn cho Phò Mã Phủ, đơn vị còn lại thì là Hắc Y thị vệ chuyên bảo vệ, tuần tra bên trong phủ.
Ngắm cảnh cũng không được khiến hắn cảm thấy ngán ngẩm, đem màn che cửa sổ hạ xuống, chính mình thì nằm đánh một giấc.
Đoàn người bắt đầu khởi hành, Trần Minh Quân lười biếng vén lên màn che cửa sổ xem xét cảnh vật xung quanh lại bị Phan Bình nhắc nhở: "Phò mã không nên làm như vậy, làm vậy rất dễ dàng bị sát thủ xác định vị trí."
Không sao, nhiệm vụ này không giới hạn thời gian, huống hồ hắn hiện giờ chưa c·hết cũng đã b·ị t·hương nặng. Tất cả những gì nàng phải làm là chờ đợi, chờ đợi Chu Lượng rời đi sau đó chớp lấy thời cơ sau đó lấy đi mạng c·h·ó của hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Minh Quân: "..."
Phương công công có chút lười nhác nói: "Thánh chỉ đã đưa đến, ta cũng nên trở về. Ngày mai các ngươi đừng đến trễ giờ, Hoàng Thượng lửa giận không phải ngươi ta có thể chịu."
Nghe nói Hắc Y Vệ của phủ Phò Mã là do Hoàng Thượng đích thân từ trong quân doanh 'Trại Mầm' tuyển chọn ra một ngàn người làm một phần bên trong của hồi môn cho Tam Công Chúa. Chu lão từng đề cập với hắn, một ngàn Hắc Y Vệ này tuổi tác đều dưới mười tám tuổi, thiên phú mỗi một người đều không thấp đặc biệt là người đội trưởng tên gọi Huỳnh Gia Huy.
Nghĩ lại cũng thấy đỏ mặt, khó trách nàng ta lại hạ quyết tâm như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đúng lúc này một tên Hắc Y Vệ chạy đến chắp hai tay bẩm báo: " Bẩm phò mã, ngày hôm nay Huỳnh đội trưởng có sự việc bận bịu không thể hộ tống phò mã vào cung cho nên thuộc hạ Phan Bình hôm nay thay thế hắn phụ trách chính bảo hộ phò mã."
"Bọn hắn muốn làm gì?" Trần Minh Quân một mặt nghi hoặc nhìn về phía Chu lão hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kết thúc một phen ảo tưởng sức mạnh, hắn mới lưu luyến không rời nhìn trong gương nam nhân đi trở về phòng. Đợi đến khi hắn vừa bước chân vào cổng đã phát hiện Chu lão cùng một đám trong phủ thị vệ đang đứng đợi sẵn trong sân.
Chương 17: Sát Cơ Ẩn Hiện. (đọc tại Qidian-VP.com)
....................
Lặng yên dưới ánh trăng, có một người toàn thân mặc quần áo dạ hành từ nơi xa lạnh lùng nhìn về phía chỗ ở của Trần Minh Quân. Trong tay cầm một cây sáo ngọc, mở miệng nói khẽ: “Cho dù không phải tiền treo thưởng cao, ta cũng nhất định phải g·iết hắn! Hừ hừ.”
Trần Minh Quân thì trở lại trong phòng, lấy ra hai bình đan dược đem cùng lúc hai mươi viên nhất phẩm Tụ Khí Đan nuốt vào bắt đầu tu luyện. Đối với hắn bây giờ không có gì cấp bách bằng việc nâng cao tự thân thực lực, còn như ngày mai đi gặp lão cha vợ hắn ngược lại cũng không lo lắng.
Cũng chính là người ngày hôm nay hắn.....
Nếu như để Trần Minh Quân nhìn thấy gương mặt của người này chắc chắn sẽ ngay lập tức nhận ra.
Chỉ có điều bây giờ Chu Lượng luôn kè kè bên cạnh bảo vệ Trần Minh Quân, nàng muốn hành động cũng khó khăn. Đáng tiếc lần á·m s·át trước đó thất bại, Tử Vi Đế Kiếm vậy mà lại không g·iết được hắn!
Hổ dữ không ăn thịt con, lão cha vợ còn có thể hại hắn sao?
Chu lão một mặt kinh ngạc nói: "Công tử nhà ta cùng sự kiện kia có liên quan? Không thể nào, hắn thế nhưng...."
Tuy còn chưa rõ tu vi của Chu Lượng cao bao nhiêu nhưng có thể đảm nhận công công đại tổng quản của Đại Trần, cảnh giới chắc cũng không thấp.
Khoác lên mình một bộ quần áo trắng mới tinh, nhìn một chút chính mình trong gương anh tuấn tiêu sái hắn cảm thấy đáng tiếc không thôi. Nếu như tại Địa Cầu thời điểm hắn cũng đẹp trai đến cấp độ nam thần giống như bây giờ chỉ sợ sẽ có vô số các em xinh tươi chạy theo xin chữ ký, thành lập fan club mấy trăm triệu fan hâm mộ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.