Vậy tình cảnh hiện giờ của hắn sẽ thuộc về dạng nào đây?
Chính hắn cũng muốn biết câu trả lời.
Cảm nhận được toàn thân truyền đến cảm giác đau đớn từ những v·ết t·hương còn đang rỉ máu, hắn trầm mặc.
Vừa xuyên không đến đã đứng trước nguy cơ mất máu quá nhiều dẫn đến khả năng cao phải lên bảng đếm số khiến hắn hoài nghi nhân sinh.
Ta thật không phải người đen đủi nhất trong lịch sử của những người xuyên không?
Nhưng, nhờ có hai năm rèn luyện trong q·uân đ·ội, tâm lý tố chất của hắn rất cứng rắn. Trần Minh Quân nhanh chóng bình phục lại tâm tình, dù sao xuyên đều đã xuyên hiện giờ có nằm đây khóc cũng không thể trở về.
Hắn bắt đầu suy đoán.
Những manh mối duy nhất hắn có lúc này là vũ trụ này hoặc thế giới này sẽ diễn ra một cuộc chiến mang tên Thiên Mệnh Chiến. Những người xuyên không như hắn sẽ phải đối đầu với Khí Vận Chi Tử tại bản thổ, nói một cách thô thiển thì là đánh nhau với bọn họ.
Manh mối tiếp theo là câu nói sau cùng của người thần bí kia, chỉ có một người giành được thiên mệnh. Điều này đồng nghĩa với việc sẽ chỉ có một người chiến thắng trong trận chiến này.
Về phía năng lực đặc biệt mà bản thân có được, hắn chưa nghĩ ra. Có lẽ sẽ là hệ thống hoặc một dạng bàn tay vàng nào đó, nếu không tốc độ trưởng thành của Khí Vận Chi Tử nhanh như vậy, bọn hắn làm sao đuổi kịp được?
Tạm gác lại chuyện này, trước hết phải tìm hiểu xem hoàn cảnh của mình lúc này thế nào đã.
Nheo mắt nhìn về phía nơi phát ra ánh sáng màu tím, hắn phát hiện trước mắt cũng không phải một cái đèn tuýp tím giống như trong tưởng tượng mà là một thanh cổ kiếm mười phần tinh xảo, đẹp đẽ. Thế nhưng bởi vì ánh sáng quá chói mắt, hắn cũng không nhìn rõ ràng.
Leng Keng...leng keng....
Cổ kiếm phát ra từng trận kiếm reo giống như đối với việc thiếu niên trước mắt nó chưa c·hết biểu thị sự phẫn nộ.
Trần Minh Quân phiền muộn, tự hỏi không biết thanh kiếm này đang bị làm sao.
Chẳng lẽ đến tháng?
Khiến hắn thành ra bộ dạng thế này vẫn chưa hài lòng, còn đang không ngừng phẫn nộ?
Leng keng!
Tiếng kiếm reo đem suy nghĩ của hắn đánh gãy, một đạo kiếm mang màu tím đầy sắc bén, tràn ngập sát khí cấp tốc chém tới.
Trần Minh Quân giật nảy mình, linh cảm nói cho hắn biết một chiêu này có thể lấy mạng hắn.
Không thể ngồi chờ c·hết!
Hắn còn rất trẻ, chưa muốn lên bàn thờ ăn chuối cả nải, ngắm gà k·hỏa t·hân sớm như vậy. Huống hồ vừa mới xuyên không đã hẹo, chẳng khác nào làm trò cười cho người khác.
Suy nghĩ vừa lóe lên, Trần Minh Quân làm một cái động tác lăn người, hiểm lại càng hiểm tránh thoát đạo kiếm mang khủng bố này. Chứng kiến vài sợi tóc bị kiếm mang cắt đứt, hắn toàn thân đều là mồ hôi lạnh.
Cổ kiếm phát ra âm thanh giống như đang hừ lạnh, hai đạo kiếm mang cấp tốc bay ra đem mọi đường né tránh của Trần Minh Quân đều chặn lại.
Ừng ực!
Trần Minh Quân sợ hãi nuốt nước bọt, không lẽ mạng ta chấm dứt tại đây?
Nội tâm hắn đã bắt đầu hoảng sợ, từ khi sinh ra tới giờ, đây là thời khắc hắn cảm nhận được khoảng cách giữa sự sống và c·ái c·hết mong manh như thế nào. Nhưng lại chẳng thể thay đổi được gì cả bởi vì với tình trạng thân thể như thế này, lực phản ứng và đốc độ khó bằng bình thường ba phần mười, huống hồ kiếm mang kia bay nhanh như thế, tránh thế nào được.
Không! Ta chưa muốn c·hết!
Hắn nhìn đông nhìn tây phát hiện gần mình có một cái khiên, thời gian cấp bách hắn cũng không kịp nghĩ nhiều trực tiếp lao đến đem khiên dựng lên đón đỡ. Ý tưởng thì tốt nhưng thực tế thì phũ phàng, cái khiên này nhìn qua mỏng như cánh ve thế nhưng lại khiến cho người ta cảm giác nặng mấy trăm cân.
Cho dù hắn đem toàn bộ khí lực vận dụng cũng chỉ miễn cưỡng đem cái khiên này dựng lên theo hình chéo ' \ ' vừa vặn nằm sấp xuống tránh né đi cổ kiếm công kích.
Hồng Hộc...
Trần Minh Quân há mồm thở dốc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi thấm vào từng chỗ v·ết t·hương khiến hắn đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, thực sự quá thốn!
Cổ kiếm thấy công kích bị chặn lại, quang mang toàn thân nó đại thịnh, nổi giận phát ra càng nhiều công kích.
Bá! Bá! Bá!
Từng đạo kiếm khí đánh lên tấm khiên, dư lực khiến Trần Minh Quân trấn động toàn thân, miệng v·ết t·hương mở rộng khiến máu chảy càng thêm nhanh.
Phốc!
Hắn không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, bên trong máu tươi còn có mảnh vụn nội tạng khiến sắc mặt hắn lúc này càng thêm trắng nhợt.
Không thể như thế này mãi được! Phải tìm cách thoát ra khỏi đây, ta nhất định phải sống!
Tiếp tục thế này hắn chẳng khác gì chép vàng bơi trong chảo mỡ, sớm muộn cũng toang. Hắn bắt đầu hoài nghi mình có phải con ghẻ của khí vận hay không, vừa xuyên không đến đã đen đủi đến mức độ chắc cũng được xếp vào hàng ngũ hậu vô cổ nhân, tiền vô lai giả a.
Hắn đang đau đầu tìm đối sách bỗng nhiên khung cảnh trước mắt thay đổi, hắn phát hiện bản thân đang đứng giữa một khu rừng, xung quanh đại thụ che trời, tiếng chim hót líu lo có thể nói cảnh đẹp ý vui.
Chuyện gì xảy ra????
Trần Minh Quân một mặt hỏi chấm, không lẽ ta lại xuyên không?
"Ta ở nơi này" một giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng như tiếng chim oanh vang lên khiến Trần Minh Quân giật mình.
Hắn quay đầu lại, lần theo nơi phát ra thanh âm, hắn phát hiện một cô gái có đôi chân để trần, ngồi trên cành đại thụ lắc lư.
Cô gái này mặc một bộ váy dài màu lam nhạt, khuôn mặt trứng ngỗng xinh đẹp đến không cách nào diễn tả thành lời, sau lưng có sáu cái cánh giống như cánh ve, mái tóc đen dài được tô điểm bởi da thịt trắng như mỡ đông.
Cho dù Trần Minh Quân ở kiếp trước đã gặp gỡ không ít hot face, hot girl, diễn viên, hoa hậu, minh tinh...giờ phút này cũng vẫn bị sự xinh đẹp của cô gái trước mắt làm cho đứng hình mất nhiều giây.
Lấy lại tinh thần, hắn bày ra một bộ chín chắn, lịch sự hỏi: "Xin hỏi vị tiểu thư này là?"
Cô gái liếc cũng không liếc nhìn hắn một cái tự mình lẩm bẩm: "Cũng được, dù sao ở lại nơi này cũng đã quá lâu rồi, ra ngoài nhìn một chút thế giới cũng tốt."
Trần Minh Quân: "???"
Cô gái lắc mình một cái biến mất trên cành cây, đợi một lần nữa xuất hiện đã là ở một khoảng cách không đến năm bước trước mặt Trần Minh Quân.
Trần Minh Quân: " ???"
Ma????
Không đúng, trên đời làm gì có ma nữ nào xinh đẹp đến vậy!
Cô gái từng bước đi đến mặc kệ đối phương đang một mặt ngơ ngơ ngác ngác nhìn lấy mình, đợi đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại hai bước chân mới dừng lại, nói: "Tiểu tử, ngươi không muốn bị thanh kiếm rỉ kia g·iết a?"
Trần Minh Quân vô ý thức gật gật đầu, làm người chỉ có còn sống mới là tốt nhất làm gì có ai muốn c·hết.
Cô gái khẽ mỉm cười, nụ cười xinh đẹp đến mức khiến biển hoa thất sắc.
Nàng nói: " Vậy tốt, ta có thể cho ngươi mượn sức mạnh của ta thế nhưng ta có một điều kiện."
Trần Minh Quân: "???"
Không biết vì sao nghe được đến lời nói này hắn cứ có cảm giác là lạ, không lẽ bản thân xuyên đến một cái thế giới nhân loại cùng tinh linh ký kết khế ước?
Cái này cũng không phải không có khả năng, dù sao kiếp trước trên anime, manga cũng có mà lại hắn cũng đã từng xem qua.
Dạng này cũng tốt nha, cùng một vị tinh linh xinh đẹp như tiên nữ ký kết khế ước, hắn vạn phần tình nguyện.
Trong lòng vui vẻ nở hoa, hắn hỏi: "Điều kiện gì?"
Cô gái cười như không cười nhìn lấy hắn, nói khẽ: "Ngươi phải lập xuống thiên đạo thệ ngôn, đem thanh kiếm rỉ kia cùng kéo xuống nước.... không đúng, phải nói là buộc nàng ký khế ước với ngươi."
Trần Minh Quân: "???"
Hắn nghĩ đến đầu càng ngày càng to nhưng vẫn không lý giải được lời này là có ý gì. Bất quá hắn cũng hiểu được sơ sơ, đại khái lập cái gì thiên đạo thệ ngôn đem thanh cổ kiếm kia thu phục.
Cơ mà nhìn nụ cười của ngươi gian lắm, ta nghi ngờ ngươi thực sự muốn kéo người ta xuống nước mới đúng.
Nhưng mà hắn đã không còn sự lựa chọn nào khác nữa rồi, chỉ có thể tin tưởng người thiếu nữ trước mắt này và bắt tay hợp tác với nàng thôi.
Nghĩ đến đây hắn lập tức gật đầu đáp ứng phát ra lời thề thể thiên đạo.
Thật lòng thì cho dù không lập thệ hắn cũng rất rất muốn đem thanh cổ kiếm kia thu phục. Mặc dù vừa mới xuyên qua còn chưa hiểu lắm về thế giới này thế nhưng hắn có thể đoán đại khái thanh kiếm kia là vật bất phàm, còn về việc là chí bảo hay cấp độ gì hắn hiện tại không xác định.
"Tốt" cô gái cũng khẽ gật đầu sau đó tay ngọc khẽ nâng lên hướng về phía lồng ngực Trần Minh Quân.
Trần Minh Quân chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng sau đó toàn thân suy yếu, ở vị trí trái tim truyền đến cảm giác nhói nhói, cúi đầu xuống hắn phát hiện một giọt máu từ trong ngực mình bay ra bên ngoài hướng về phía tiểu tiên nữ tỷ tỷ mà đi.
Toàn thân suy yếu khiến hắn không còn đứng vững được nữa, cắm đầu ngã xuống, điều cuối cùng hắn nhìn thấy là giọt máu của mình bay lơ lửng trong bàn tay ngọc ngà của tiên nữ tỉ tỉ sau đó tiên nữ tỉ tỉ môi hồng khẽ mở ra, đem nuốt vào.
Đợi một lần nữa mở mắt, khung cảnh xung quanh đã biến đổi trở về trong căn phòng, từng đạo kiếm khí vẫn không ngừng công kích. Thế nhưng cảm giác suy yếu lại không biến mất, hắn cảm giác toàn thân vô lực, một ngón tay đều không thể động.
Trần Minh Quân: "???"
Có thể đừng chuyển cảnh nhanh như vậy không? Chính ta cũng không nhảy số kịp a!
0