0
Chương 5: Máu Mũi Không Đòi Tiền!
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ giúp cảnh tượng trong phòng càng thêm rõ ràng, tựa như mở ra thanh xuân tiên cảnh chốn bồng lai.
Trần Minh Quân toàn thân cứng đờ, máu mũi không chịu kiểm soát chảy ra.
Trong căn phòng lúc này đang có một người thiếu nữ xinh đẹp tuyệt luân thay đồ, trên thân nàng lúc này chỉ mặc một kiện nội y. Bộ nội y này của nàng không giống trong phim cổ trang, không phải cái yếm và quần đùi lụa mỏng mà càng giống với đồ hai mảnh các chị em thường mặc khi đi biển, khác ở chỗ chất liệu không như thời hiện đại mà được làm từ tơ lụa thôi.
Có điều, bộ nội y người thiếu nữ này đang mặc lại táo bạo hơn, để lộ ra càng nhiều khoảng da thịt trắng hồng.
Thiếu nữ có một khuôn mặt trái xoan đẹp đẽ, mày liễu mắt sáng, hai bên má không biết do uống nhiều rượu hay ngượng ngùng mà khoác lên sắc hồng càng tô thêm sự kiều diễm, xinh đẹp của nàng.
Tóc mái của nàng để bằng, mái tóc phía sau dài quá vai. Cái cổ của nàng như thiên nga kiêu ngạo và đẹp đẽ, xương quai xanh đẹp như pha lê. Vẻ đẹp của thiếu nữ tuổi xuân sắc và sự dồi dào giàu sức sống đã được những đường cong hoàn hảo đến không thể bắt bẻ trên cơ thể của nàng phô .
Một vòng tinh tế eo thon khiến Ngọc Trinh cũng phải ngưỡng mộ nối tiếp đường cong săn chắc tròn trịa khiến mọi cô gái nhìn mà than thở lúc này được phối thêm một chiếc quần nhỏ khiến nó càng thêm quyến rũ, hút hồn.
Tổng thể nhìn lại, một thân hình chữ 'S' khiến mọi chàng trai si mê.
Vẻ đẹp của nàng, Trần Minh Quân đã sử dụng hết những từ ngữ mình có thể hình dung ra để ca ngợi nhưng trong thực tế, nàng còn đẹp hơn cả như vậy nữa.
Tây Thi hay Điêu Thuyền, có lẽ đều không thể đẹp bằng người con gái trước mắt hắn a.
"Nhìn đủ chưa?" thanh âm lạnh lùng vang lên đánh vỡ bầu không khí yên lặng.
Trần Minh Quân giật mình, vừa lấy lại tinh thần đã thấy trong tay thiếu nữ nhiều hơn một thanh trường đao, hai mắt thiếu nữ lạnh lùng sắc bén nhìn về phía chính mình dọa cho hắn một trận hoảng hốt.
"Cô nương, khụ khụ....hiểu lầm! Hiểu,," lời còn chưa nói hết hắn đã cảm thấy trên cổ lành lạnh, một loại cảm giác sắc bén tựa như lưỡi hái của tử thần dọa hắn sợ hãi, hai chân đều run rẩy.
Thiếu nữ vẫn như vậy, xinh đẹp quyến rũ động lòng người thế nhưng Trần Minh Quân lúc này lại không còn tâm tư đi thưởng thức bởi vì tay phải của nàng đang nâng trường đao, lưỡi đao chính đang gác tại trên cổ hắn.
Nàng giọng lạnh như băng: " Nói! Đêm động phòng của ngươi với tam muội, ngươi không ở trong phòng mà chạy đến phòng ta làm gì? "
"???" Trần Minh Quân một mặt mộng bức.
Tam muội?
Động phòng???
Hắn vội nhìn lại quần áo đang mặc trên người mình, lúc này mới hiểu ý trong lời nói của đối phương.
Quần áo đang mặc trên người hắn là một bộ quần áo dành cho chú rể trong ngày cưới nhưng không giống như thời hiện đại, loại áo sơ mi và quần tây mà giống như trên phim truyền hình cổ trang, y phục của tân lang vào ngày đại hôn.
Trần Minh Quân lúng túng gãi gãi đầu, từ trong lời nói của thiếu nữ trước mặt, hắn đã có được một vài thông tin. Ngày hôm nay chắc hẳn là ngày hắn lấy vợ, và theo như lời nói của thiếu nữ trước mặt thì cô dâu rất có thể là muội muội của nàng.
Cái này thật mợ nó lúng túng.
Hắn nhất thời không biết giải thích như thế nào.
Đêm động phòng không cùng tân nương tìm hiểu nhân sinh lại chạy đến phòng chị vợ, ngắm chị vợ mặc bikini...
Chuyện này biết giải thích như thế nào mới tốt đây?
Làm sao cứ có cảm giác chính mình khởi đầu giống với idol Hứa Vô Chu, Tổ An?
Phi! Phi! Ta chẳng qua vô tình chạy tới chỗ này, không phải cố ý!
Chợt, trên cổ truyền đến cảm giác nhói nhói, làn da cảm nhận được một giọt nóng hổi từ cổ lăn xuống, hắn hoảng.
Máu! Chảy máu rồi !
Bị bức vào đường cùng hắn đành giả trang thành một bộ dạng bất đắc dĩ, thở dài nói: " Chị ...tỷ tỷ chớ nên hiểu lầm, ban đầu ta vốn định trở về động phòng nhưng trên đường tình cờ nghe thị vệ hô có thích khách. Tỷ, ngươi cũng biết ta xưa nay là người thiện lương, tấm lòng nhân hậu, trong lòng lo lắng ngươi xảy ra chuyện cho nên chạy đến nhìn xem có b·ị t·hương ở đâu hay không."
"Thật sao?" Thiếu nữ cười như không cười nhìn xem hắn.
"Ách....! Đương nhiên là thật, tấm lòng của ta thiên địa chứng giám..." Trần Minh Quân nói đến một nửa lại bị thiếu nữ đánh gãy, nàng hừ lạnh nói: "Ngươi coi ta là tiểu hài tử ba tuổi a? Không nhìn lại mình một chút rồi lại lừa dối lừa dối."
Trần Minh Quân đánh cái giật mình, đúng a, ngày bình thường ta thông minh như vậy tại sao hôm nay lại đần thế này. Trên người mình bây giờ các v·ết t·hương còn chưa hoàn toàn lành lại, y phục rách nát, lừa được đối phương mới là lạ.
Thiếu nữ không kiên nhẫn gằn giọng: "Ta cho ngươi một cơ hội, nếu như không thành thật khai báo thì đừng trách đao trong tay ta vô tình."
Trần Minh Quân nuốt nước bọt 'ực' một tiếng, đành phải đem sự thật nói ra thế nhưng cũng không phải toàn bộ là thật mà chỉ nói ra tám phần thật hai phần giả.
Ngày hôm nay, trong tiệc rượu hắn cảm thấy buồn đi vệ sinh sau đó liền lặng lẽ chạy đi tìm nhà vệ sinh. Đợi sau khi gửi tình yêu vào chỗ chứa đựng xong hắn định quay trở lại bữa tiệc thế nhưng tình cờ phát hiện một người mặc quần áo đen, bộ dáng hết sức khả nghi cho nên lặng lẽ đi theo.
Nào ngờ trên đường bị đối phương phát hiện, đối phương không nói nhảm nữa câu lập tức t·ấn c·ông hắn, hắn liều mạng bỏ chạy cuối cùng thành ra bị lạc, vô tình đi đến nơi này.
Trong quá trình hắn còn thêm không ít mắm muối, miêu tả hắn một đường đào vong thảm không thể tả hết.
Còn về việc hắn thu phục Lục Dực Y Khiên cùng Tử Vi Đế Kiếm thì tự nhiêu một chữ không nhắc đến.
"Tỷ, những gì ta vừa nói câu câu đều là sự thật, nếu như ngươi vẫn không tin ta có thể lập xuống thiên đạo thệ ngôn." Trần Minh Quân giơ bàn tay lên tựa như đang cố chứng minh 'nhà ta ba đời không nói dối' .
Thiếu nữ trầm ngâm giây lát, tay ngọc của nàng khẽ động đem trường đao thu hồi sau đó lạnh nhạt nói: "Ngươi đi ra ngoài, ta muốn mặc quần áo."
"..." Trần Minh Quân.
Cái cần nhìn ta cũng đã nhìn, cái không cần nhìn ta cũng suýt được nhìn, làm sao lại muốn đem ta đuổi ra, để ta ngắm thêm một lát không được sao?
Mắt thấy hắn vẫn đứng bất động, thiếu nữ không kiên nhẫn hỏi: "Làm sao?"
Trần Minh Quân nhỡ mồm nói ra lời thật lòng: "Thật, ta nghĩ tỷ tỷ không mặc y phục càng đẹp."
Trường đao lại lần nữa xuất hiện, tay ngọc khẽ động, lưỡi đao một lần nữa kề lên cổ Trần Minh Quân.
"Ta chỉ nói sự thật thôi mà. Tỷ tỷ như thế này xinh đẹp động lòng...." Hắn lời còn chưa dứt đã cảm thấy một cỗ cự lực truyền đến sau đó cả thân hình bay về phía sau.
Trần Minh Quân ánh mắt không thành thật nhìn về phía cái chân còn chưa thu lại của thiếu nữ, máu mũi lại lần nữa chảy ra.
Thiếu nữ bỗng nhiên ý thức được cái gì vội vàng thu chân lại gương mặt đỏ như quả cà chua chín, xoay người đem cửa cũng đóng lại.
Thời gian trôi qua mấy cái hô hấp, cửa phòng lại một lần nữa mở ra, xinh đẹp thiếu nữ bây giờ đã mặc quần áo chỉnh tề. Nàng mặc một chiếc áo cộc tay bó sát người màu đỏ, phía dưới mặc một chiếc quần dài đến mắt cá chân, ống quần ôm lấy cổ chân đồng dạng màu đỏ, bên ngoài khoác lên một bộ chiến giáp màu hoàng kim nhỏ nhẹ họa tiết tinh xảo mười phần đẹp đẽ, chỉ che đậy bảo vệ những vị trí yếu hại. Đặc biệt trên trán buộc lên một sợi vải đỏ, thêu lên hoa văn tiêu chí của hoàng tộc Đại Lê Hoàng Triều.
"Minh Quân!" Thiếu nữ gặp xung quanh không có động tĩnh, khẽ gọi thế nhưng đợi một hồi cũng không có tiếng đáp lại. Mày liễu khẽ nhíu, tiểu tử này lại chạy đi đâu?
Bất quá khi nàng ngưng mắt nhìn lại thì phát hiện Trần Minh Quân đang nằm yên bất động trong vườn, dọa nàng hoa dung thất sắc. Mặc dù nàng cũng không yêu quý gì người em rể này, thậm chí có chút chán ghét thế nhưng ngày hôm nay là ngày tam muội thành thân, trong đêm tân hôn nàng thân là tỷ tỷ lại đem em rể đ·ánh c·hết, truyền ra ngoài không được hay ho cho lắm.
Nghĩ nghĩ, nàng chạy đến bên cạnh, kiểm tra xem hắn còn thở hay đ·ã c·hết. Thấy mạch đập của hắn vẫn còn, hít thở tuy rất rất yếu ớt thế nhưng ít ra vẫn chưa c·hết, lúc này nàng mới thở phào một hơi. Thiếu nữ tâm niệm khẽ động, trên tay ngọc thình lình xuất hiện một cái bình sứ, nàng đem lắp bình mở ra sau đó đổ ra một viên đan dược.
Vốn định đem viên đan dược này trực tiếp nhét vào mồm hắn nhưng kích thước của viên đan dược này lại có chút to, rơi vào đường cùng nàng chỉ đành đem bỏ vào miệng mình sau đó môi đỏ khẽ mở, mớm cho hắn ăn. Khoảnh khắc môi chạm môi, thiếu nữ gương mặt đỏ bừng, nụ hôn đầu của nàng vậy mà bị tiểu tử đáng ghét này đạt được.
****
Chân Mộng: Tại hạ viết chương này miêu tả có chút kĩ lưỡng nhưng viết bằng một tâm hồn trong sáng chỉ muốn đem một trong những nhân vật nữ trong truyện mà mình yêu thích nhất phác họa rõ nét sự cá tính.