Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7: Hai Kiện 'Quốc Bảo'.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Hai Kiện 'Quốc Bảo'.


Chương 7: Hai Kiện 'Quốc Bảo'.

Trần Minh Quân ngồi ở trên giường, trong đầu cố gắng nhớ lại đoạn ký ức trong ngày tân hôn. Hắn muốn biết người muốn hại hắn là kẻ nào, dùng thủ đoạn gì. Chỉ cần dựa vào những manh mối này, tìm ra thân phận của đối phương, tương lai hắn sẽ an toàn hơn một chút.

Dù sao thì vẫn tốt hơn ngu ngốc, mặc kệ đối phương chơi đùa, sau này đến c·hết cũng không biết mình c·hết thế nào.

Nhưng tất cả những gì hắn biết được từ ký ức của chủ nhân cũ bộ thân thể này là một khúc sáo.

Khi ấy mọi chuyện tương đối mơ hồ, chỉ biết đang giữa buổi tiệc ‘hắn’ buồn đi vệ sinh cho nên đi tìm nơi gửi gắm nỗi buồn. Nào ngờ vừa mới giải quyết xong, dự định quay trở lại bữa tiệc thì bên tai vang lên một tiếng sáo.

Cũng kể từ khi ấy thân thể liền không còn nghe theo sự điều khiển của hắn, tự động đi đến bảo khố của Đại Lê Hoàng Triều. Điểm lạ là khi hắn đến, những thị vệ canh giữ nơi này đều đã hôn mê b·ất t·ỉnh. Từ đó có thể thấy, đối phương đã lên kế hoạch vô cùng tỉ mỉ.

Chuyện tiếp theo, đối phương điều khiển thân thể hắn làm ra động tác khinh nhờn thanh cổ kiếm kia. Khó trách, nó sẽ điên cuồng như vậy. Đổi lại là hắn, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho người làm như vậy với mình.

Tất cả manh mối đều dừng lại ở một tiếng sáo kia, Trần Minh Quân cũng chỉ còn biết thở dài. Với thông tin ít ỏi này, muốn đưa ra kết luận thực sự quá khó khăn. Liên quan đến người hay thế lực muốn hại hắn, mọi thứ lại đi vào bế tắc.

Để cho hắn khó nghĩ là tên chủ nhân cũ bộ thân thể này, trong quá khứ tuy không phải người tốt đẹp gì nhưng cũng chưa từng đắc tội người nào hay thế lực nào trong Đại Lê này cả. Vậy vì sao lại có người muốn hại hắn? Không lẽ có liên quan đến thế lực lật đổ Đại Trần, Hồ Quốc?

Nếu quả thật là như vậy, tương lai hắn khó sống thọ rồi. Ngay cả Đại Trần cường đại như vậy cũng bị bọn họ lật được huống hồ là mạng của một kẻ chưa bước chân vào con đường tu hành như hắn.

Đối phương muốn lấy, hắn muốn giữ cũng chẳng được.

Trần Minh Quân tự nhủ, phải nghĩ cách kéo dài thời gian, bản thân mình cũng phải tìm cách tu luyện nếu không lần sau sát thủ của kẻ địch lại tới e rằng mình sẽ không may mắn được như lần vừa rồi. Chỉ khi có năng lực tự bảo vệ, hắn mới có thể sống thọ hơn được.

Ken két.

Chu lão nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, một tay bưng lấy bát thuốc nóng hổi, tay còn lại dùng để đem cánh cửa khép lại.

Đi đến bên giường hắn cũng không vội vàng cho Trần Minh Quân uống mà đem bát thuốc đặt xuống, một tay đặt lên trán Minh Quân kiểm tra xem có bị sốt hay không.

Lý y sư nói qua, trong khoảng thời gian thương thế trên người công tử còn chưa khỏi hẳn rất dễ dàng xuất hiện một số loại bệnh khác giống như sốt chẳng hạn. Kiểm tra thấy không có vấn đề, hắn mới khẽ lay động cánh tay Trần Minh Quân, muốn đem công tử gọi dậy.

“Công tử, đến giờ uống thuốc.”

Trần Minh Quân khẽ gật đầu, đối với Chu lão hắn hoàn toàn không có lòng nghi ngờ. Chu lão vốn là thái giám theo hầu bên cạnh phụ thân hắn nhiều năm, phụ thân hắn từ nhỏ đến lớn đều do một tay Chu lão chăm sóc. Người này luôn thể hiện ra sự trung thành tuyệt đối với Trần gia.

Đồng thời, Chu lão còn từng làm thái giám trong cung nhiều năm nên đối với mấy thể loại cung đấu, nội đấu trong gia đình đế vương, á·m s·át, tâm kế các loại đều nhận biết.

Trần Minh Quân nghĩ đến đây trong lòng liền cảm thấy vui vẻ, có thuộc hạ như vậy sau này hắn không cần gặp phải ‘tai họa ngầm’ hoặc xác suất cũng sẽ nhỏ hơn rất nhiều.

Chu lão bưng bát thuốc lên, bắt đầu từng thìa từng thìa đút vào trong miệng Trần Minh Quân. Nước thuốc chảy vào trong miệng mang theo mùi vị đắng chát, thuận theo cổ họng chảy xuống đến dạ dày, dược lực mới bắt đầu phát huy công dụng.

Nếu như có kính hiển vi sẽ có thể thấy được lục phủ ngũ tạng của Trần Minh Quân lúc trước bị nhị công chúa làm b·ị t·hương bây giờ đang hết sức chậm rãi khôi phục.

Hai người vừa uống thuốc vừa trò chuyện, Trần Minh Quân cũng nhân cơ hội này tìm tòi một số thông tin liên quan đến thế giới mà mình xuyên không đến.

Nơi này là một cái thế giới lấy cường giả vi tôn, có thể nói khắp nơi trên đất đều thấy cảnh người người luyện võ, cho dù bác nông dân ở vùng nông thôn cũng có võ công.

Hệ thống tu luyện Đại Lê Hoàng Triều phổ cập phân chia thành: Luyện Thể (Luyện Bì, Tố Huyết, Đoán gân, luyện cốt) Khai Mạch, Dưỡng Khí, Siêu Phàm, Nội Tàng, Đạo Thai, Pháp Tướng, Quy Nguyên, Độ Kiếp.

Cũng không giống như trong tưởng tượng khắp nơi trên đất đều là cường giả như vậy, đại đa số người tư chất không cao chỉ có thể dừng chân tại Luyện Bì Cảnh.

Một số ít người tư chất cao một chút thì Luyện thể cảnh đỉnh phong.

Giống như Siêu Phàm Cảnh, Đại Lê Hoàng Triều dân số có đến mấy chục tỉ người nhưng đạt được đến cảnh giới này chỉ có một phần mười.

Pháp Tướng, Quy Nguyên được coi như phượng mao lân giác.

Còn như Độ Kiếp Kỳ, Đại Lê ngược lại có mấy vị Đại Nguyên Soái, Thừa Tướng, Quốc Sư....

Kẽo kẹt....

Cửa phòng một lần nữa bị đẩy ra, hai vị thiếu nữ xinh đẹp tuyệt luân nhẹ nhàng bước vào. Trần Minh Quân vô ý thức quay ra nhìn, phát hiện một người trong đó mình đã từng gặp, nhị công chúa Lê Ngọc Anh.

Ngày hôm nay nàng vẫn vậy, đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đẹp đến vạn hoa thất sắc, một cái nhăn mày, một nụ cười cũng có thể khiến cho chúng sinh điên đảo.

Nàng đem tóc dài buộc thành kiểu đuôi ngựa, mặc trên người một bộ hoàng kim chiến giáp được chế tạo tinh tế tỉ mỉ trên hai đầu vai mỗi bên có một cái đầu rồng uy nghiêm mà bá khí. Bên hông treo một thanh bội kiếm màu đỏ như máu, mảnh vải buộc trên trán theo gió nhẹ nhàng lay động khiến người nhìn sinh ra cảm giác hào hùng, nhiệt huyết.

Giống như một nữ chiến thần!

Đi bên cạnh nàng là một thiếu nữ mặc quần áo màu trắng, thân hình không gầy không béo, đường cong tuy không đặc biệt đầy đặn nở nang nhưng lại tạo thành một sự cân đối hoàn hảo đến mức độ không thể bắt bẻ. Khuôn mặt thiếu nữ không dính một chút son phấn nào, trên người không đeo trang sức, tĩnh lặng như nước mùa Thu, giống như tiên nữ trên người không dính khói bụi nhân gian.

Nàng có một khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, mi thanh mục tú, mũi cao thẳng tắp vừa đủ, môi hồng xinh đẹp như cánh hoa đào trong tiết trời xuân, mái tóc dài như thác nước chạm tới ngang lưng. Cái cổ thiên nga, làn da trắng như tuyết, chiếc quần đùi ngắn để lộ ra một cặp chân dài thẳng tắp hoàn mỹ không một tì vết giống như tiên hạc hóa hình, so với những đôi chân của hoa hậu thường xuất hiện trên tivi tại Địa Cầu còn đẹp hơn.

Trần Minh Quân kiếp trước xông qua không biết bao nhiêu bụi hoa, tích lũy được kinh nghiệm phong phú, nhìn qua không biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp, giờ phút này chứng kiến hai vị thiếu nữ xinh đẹp trước mặt cũng bị kinh diễm, đứng hình mất nhiều giây.

Lê Ngọc Anh cùng Lê Ngọc Kiều mỗi người một vẻ, tùy tiện một người mang đến Địa Cầu cũng đầy đủ nghiền ép hết tất cả hoa hậu thế giới, người xinh đẹp nhất thế giới, người hoàn mỹ nhất thế giới các loại.

Đặc biệt là Lê Ngọc Kiều, người ta thường nói con gái đẹp nhất ở tuổi mười sáu trăng tròn. Trên thân nàng mang theo một cỗ bắt đầu thanh xuân khí kết hợp với đôi chân dài trơn bóng trắng như tuyết khiến Trần Minh Quân nhịn không được nuốt nước bọt ừng ực và cần uống thêm nước tăng lực.

Đây là vợ ta a?

Thực sự quá xinh đẹp!!!

"Tiểu nhân bái kiến nhị công chúa và phu nhân." Chu lão đặt bát thuốc xuống khom người hành lễ.

Lê Ngọc Kiều xinh đẹp bước đến bên giường, lưu lại trận trận hương thơm, nàng cười yếu ớt, nói khẽ: "Để ta đến đi."

Chu lão đánh cái giật mình, rất nhanh minh ngộ ý tứ của nàng vội vàng đứng sang một bên nhường chỗ. Lê Ngọc Kiều cầm lên bát thuốc, môi đỏ khẽ mở, múc một thìa thuốc thổi thổi sau đó đưa đến trước mặt Trần Minh Quân.

!!!

Trần Minh Quân chưa load được, một mặt ngơ ngơ ngác ngác nhìn xem nàng. Cũng không trách hắn sẽ biểu lộ như vậy, kiếp trước đọc qua rất nhiều tiểu thuyết, đặc biệt khắc sâu ấn tượng Phan Kim Liên bón thuốc cho trượng phu. Lại nói thông thường trong cốt truyện có khởi đầu là đêm tân hôn, không phải mỗi cái lão bà vừa xuất hiện cũng sẽ bày ra vẻ mặt lạnh nhạt với trượng phu hay sao?

Bất quá có câu nói hay lắm, c·hết dưới cây mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu.

Hắn há miệng đem nước thuốc một hơi uống sạch, được nương tử đút thuốc cảm giác mọi đắng cay đều trở nên ngọt ngào.

Trần Minh Quân vui đến mức trong lòng nở hoa, mỗi một thìa thuốc đưa đến cũng không chối từ. Trước mặt nhiều người chứng kiến như vậy hắn cũng không tin Lê Ngọc Kiều giở thủ đoạn giống vị kia Phan Kim Liên.

"Khụ! Khụ!" Lê Ngọc Anh giả bộ ho khan, nàng cười cười nói: "Nhìn xem em rể đã không có việc gì, ta người này không làm bóng đèn."

"Nhị tỷ, đêm đã muộn, không bằng ngươi ở lại đây nghỉ ngơi một đêm ngày mai rồi trở về cung?" Lê Ngọc Kiều đặt bát thuốc xuống mỉm cười nói.

"Kinh thành tuy tàng long ngọa hổ, nhưng dám gây phiền phức cho ta chỉ sợ không có ai lá gan lớn như vậy." Lê Ngọc Anh cười, nụ cười của nàng như vạn hoa nở rộ.

"Vậy để ta tiễn nhị tỷ." Lê Ngọc Kiều đứng dậy, áy náy nhìn về phía Chu lão nói: "Cái kia, Minh Quân liền phiền Chu lão. Ta đi tiễn nhị tỷ một đoạn."

Trần Minh Quân: "???"

Chu lão vội chắp tay nói: "Phu nhân khách khí."

Lê Ngọc Kiều gật gật đầu sau đó cùng Lê Ngọc Anh sóng vai mà đi, hai tên thị nữ đem cửa khép lại.

Trần Minh Quân: "???"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Hai Kiện 'Quốc Bảo'.