0
Chương 93: Thì Ra Đây Chính Là Tiên Thuật !
Mời qua mời lại, A Hoa vẫn không có đủ dũng khí dám ngồi xuống cùng ăn. Hết cách, Trần Minh Quân sợ hăng quá hóa dở đành phải ngồi xuống dùng bữa một mình.
Nhìn xem một nắm cơm nhỏ, hạt cơm tựa như pha lê tản mát ra quang mang nhàn nhạt. Hắn khẽ nhíu mày, thầm nghĩ đây là cơm ăn chứ không phải đá quý sao.
Tránh cho việc lộ ra sơ hở quá nhiều, Trần Minh Quân không dám mở miệng hỏi A Hoa mà lấy lên mấy hạt cơm bỏ vào miệng thử nghiệm một chút. Kết quả, những hạt cơm này vừa vào trong miệng đã tan ra, hóa thân thành một dòng nước ngọt ngào ấm áp chảy vào trong cổ họng, chui xuống dạ dày.
" ... "
" ??? "
Hắn ngạc nhiên phát hiện tinh thần của mình sau khi ăn chút cơm này vậy mà càng sảng khoái, đầu óc tỉnh táo. Đặc biệt, thân thể của mình có một loại tăng lên, tuy nhỏ bé nhưng vẫn có thể nhận ra được.
Thấy công chúa đứng hình mất nhiều giây, A Hoa lo lắng hỏi: " Công chúa, người bị sao vậy ? "
Trần Minh Quân lấy lại tinh thần, mỉm cười nói: " Cơm này ăn thật ngon. "
A Hoa giới thiệu: " Năm nay tiên gạo nhờ có công chúa nỗ lực trợ giúp người dân thi triển tiên pháp cho nên về mặt sản lượng cũng như chất lượng đều tốt hơn mọi năm rất nhiều. "
Tiên gạo ???
Nhờ ơn công chúa thi triển tiên pháp hỗ trợ ?
Nơi này thật sử có tiên pháp ? Liệu mình có thể tự mình trải nghiệm cảm giác thi triển ra tiên thuật sao ?
Theo như hắn nghĩ, chỉ có những thần tiên sinh sống tại Tiên Giới mới có tiên lực, sử dụng được tiên thuật thôi. Thêm việc nơi này là thế giới huyền huyễn không phải thế giới tu tiên, ngay cả khi hiểu biết của hắn nông cạn nhưng những khác biệt giữa hai loại thế giới Trần Minh Quân vẫn phân biệt được.
Nếu như nói, có lẽ sẽ có sự khác biệt về ' chất '.
Khoan ! Không lẽ sáng nay lũ trẻ kéo đến nói muốn xem hắn biểu diễn tiên thuật chẳng lẽ............đến gọi hắn đi hỗ trợ người dân, thi triển tiên thuật ?
Để khẳng định thêm suy nghĩ của mình, hắn hỏi A Hoa: " Bình thường, thời điểm nào ta đi giúp dân chúng thi triển tiên thuật ? "
A Hoa xoắn xoắn lọn tóc mai, trong lòng tự hỏi tại sao công chúa lại hỏi chuyện này. Nếu như những việc làm thi thoảng mới đi làm có lẽ sẽ bị quên mất nhưng, thi triển tiên thuật trợ giúp người dân chẳng phải là công việc hàng ngày của công chúa sao lại quên được.
Nhưng mà nàng vẫn thành thật trả lời: " Thông thường thì buổi sáng công chúa sẽ đi, còn buổi chiều trở về nghỉ ngơi. Dù sao thi triển tiên thuật tiêu hao rất nhiều tinh lực cho nên người cũng không thể thi triển quá nhiều lần trong một ngày. "
A Hoa nói bổ sung: " Nếu công chúa cảm thấy trong người không khỏe thì có thể không đi. "
Quả nhiên !
Chuyện này không thể trách hắn được, trong truyền thuyết kể lại cũng không có những chi tiết này.
Bây giờ trong bí cảnh có lẽ sẽ còn càng nhiều những công việc hàng ngày công chúa Mỵ Châu mà hắn chưa biết, để đảm bảo sau này vào vai tốt hơn, hắn lại từ chỗ A Hoa moi thêm tin tức.
" A Hoa, trí nhớ của ngươi không tồi. Nhưng ta vẫn muốn khảo sát thêm một chút sự tập trung của ngươi trong công việc. "
A Hoa khẽ giật mình, nguyên lai là công chúa muốn kiểm trả xem ta hàng ngày có để tâm đến công việc không.
Cái này đơn giản !
Thế là Trần Minh Quân bắt đầu hỏi, A Hoa thành thật trả lời.
Trải qua hội thoại, hắn cũng đã nắm được kha khá tin tức. Thì ra công chúa Mỵ Châu có danh tiếng rất lớn, điểm này không phải chỉ vì nàng đẹp mà còn có một tấm lòng nhân hậu, thuần khiết.
Hồi tưởng lại kết cục của nàng, Trần Minh Quân đem mười tám đời Trọng Thủy lên hỏi thăm một lần.
Một thiếu nữ tốt như vậy lại bị lợi dụng tình cảm dẫn đến tiếng xấu muôn đời, không phải do thằng khốn này thì còn ai vào đây. Nếu như không có Trọng Thủy, An Dương Vương thủ vững thành Cổ Loa hay không không ai nói trước được, nhưng công chúa Mỵ Châu sẽ không bị người đời sau phỉ nhổ.
Một cô gái tốt như thế......aizzz quả thực số phận đáng thương.
Đều vì một chữ ' Tình ' tất cả chỉ vì đặt lòng tin ở sai người....
Nhưng thương tiếc thuộc về thương tiếc, hắn cũng không có cách nào cứu vãn được số phận của nàng Mỵ Châu bởi vì nơi này chỉ là một bí cảnh diễn hóa ra. Câu truyện Mỵ Châu và Trọng Thủy cũng đã lưu vào trong sách sử, hắn khả năng có hạn không thể quay ngược thời gian để thay đổi quá khứ.
Khi hắn dò hỏi về phương pháp thi triển ra tiên thuật, A Hoa tự mình nghĩ thành công chúa đang muốn kiểm tra xem mình chăm chỉ tu luyện không. Nàng nhiệt tình đến mức không chỉ nói ra lý thuyết mà còn ở ngay trước mặt hắn biểu diễn.
Trần Minh Quân lặng yên lắng nghe, nghiêm túc quan sát. Chỉ thấy trong chậu cây nhỏ, một mầm non sau khi được A Hoa thi triển tiên thuật đã nhanh chóng lớn lên thành một cái cây, lá xanh um tùm.
Hắn tự nhủ, tiên thuật có thể làm được như vậy sao ?
Theo như Côn Lôn giới ghi chép, ngoại trừ thời gian trận pháp, không còn bất cứ thủ đoạn nào thúc đẩy một cái cây nhanh chóng trưởng thành đặc biệt là cây thuộc loại linh thảo.
Linh thảo phát triển rất chậm, lại thêm khó trồng. Nơi nồng đậm linh khí cũng chỉ có thể giúp cây xanh tốt, cho ra linh quả chất lượng tốt hơn. Còn như đẩy nhanh quá trình trưởng thành cho cây, còn chưa có người nghiên cứu ra phương pháp này. Đợi A Hoa biểu diễn xong, Trần Minh Quân không quên khen nàng vài câu.
" Xem ra thường ngày ngươi rất chăm chỉ luyện tập tiên thuật. Rất tốt! "
A Hoa ngượng ngùng cười cười đáp: " Nhờ ơn công chúa dạy bảo, tối nào A Hoa cũng cố gắng chăm chỉ không phụ tấm lòng của người. "
Cơm ăn xong, Trần Minh Quân nói mình muốn nghỉ ngơi chút kêu cả A Hoa cũng không được đến làm phiền. Thực ra hắn cũng nóng lòng muốn thử nghiệm một chút cảm giác thử nghiệm tiên thuật xem thế nào. Dẫu sao còn ở trong bí cảnh này một đoạn thời gian, nếu như rơi vào tình huống bắt buộc mình phải thi triển ra tiên thuật, chẳng lẽ lúc đó lại bảo mình không biết thi triển kiểu gì.
Hắn đi đến một chậu cây khác, trong chậu tương tự có một cây linh thảo non. Cây mới nhú lên khỏi mặt đất, thân cây không cao mới chỉ bằng một đốt ngón tay.
Dựa theo những gì ban nãy A Hoa nói, Trần Minh Quân bắt đầu vận chuyển tiên lực thi triển ra tiên thuật. Chỉ thấy một luồng ánh sáng xanh lá từ đầu ngón tay hắn bay ra, dung nhập vào bên trong mầm cây nhỏ. Nhưng trong tưởng tượng một màn cây từ từ lớn lên không xảy ra, thay vào đó là rễ của cây nhỏ lấy mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ phát triển.
Nó phá chậu mà ra, cắm xuống dưới nền đất của căn phòng. Thân cây lấy tốc độ chóng mặt mà lớn lên, chỉ trong chốc lát phá vỡ trần nhà vươn mình lên trời cao.
" .... "
Trần Minh Quân có chút choáng, không lẽ mình làm sai ở đâu rồi ?
" Công chúa ! Xảy ra chuyện gì vậy ? "
Một đám binh lính thấy có dị biến vội vàng chạy vào hỏi thăm.
" .... " Trần Minh Quân có chút im lặng, không biết trả lời sao cả. Không lẽ nói mình vừa......nghịch ngu ?
" Khụ khụ. " Ho khan hai tiếng, hắn tìm cớ nói: " Trong phòng ta có một chậu tiên thảo mãi không lớn được, ta nghi ngờ nó xảy ra vấn đề cho nên thi triển tiên pháp.... "
Nói, tay còn vỗ vỗ vào thân cây đại thụ vừa mọc lên. Nào ngờ tay hắn chạm vào thân cây ba lần, thân cây thoáng run rẩy sau đó lại cao thêm ba trượng.
Trần Minh Quân: " .... "
Đám binh lính thấy vậy cười khổ nói: " Công chúa, tiên lực của ngài quá mạnh mà ngài còn chưa học được cách kiểm soát. Sau này xin công chúa đừng làm như vậy nữa. "
" ... " Trần Minh Quân biểu thị sự im lặng, hóa ra không phải ta thi triển sai tiên thuật mà là tiên lực quá mạnh ?
Hắn theo thói quen gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: " Biết, biết ! "
Bởi vì căn phòng đã bị cây đại thụ phá hỏng, hắn đành phải dọn đến sống ở một căn phòng khác.
Giờ mùi, hắn gọi theo A Hoa cả hai bắt đầu đi hỗ trợ cho những người dân. An Dương Vương muốn xây thành cho nên đã huy động gần hết những trai tráng đi, giờ làm ruộng chỉ còn có phụ nữ và trẻ nhỏ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao công chúa Mỵ Châu sẽ đi khắp nơi thi triển tiên thuật.
Nhìn ngắm cảnh đồng ruộng hai bên, Trần Minh Quân lại nhớ đến những chuyến đi xa của mình khi còn trên Địa Cầu. Trên đường đi hai người không ít lần bắt gặp những đàn trâu đi lại, những đàn vịt tung tăng bơi lội dưới hồ.
Cảm giác này thật sự thân thuộc lại xa lạ khiến hắn có chút nhớ quê nhà.
" Nương, công chúa tỉ tỉ nói hôm nay thân thể không khỏe cho nên không biểu diễn tiên pháp được. "
Hai người đang đi bỗng gặp một cặp mẹ con đang đứng nghỉ ngơi, Trần Minh Quân rất nhanh thì nhận ra người con trai bởi vì sáng hôm nay khi hắn kể chuyện, mọi đứa trẻ khác đều rất hào hứng chỉ riêng có nó là cứ ủ rũ.
A Hoa đang định lên tiếng lại bị Trần Minh Quân cản lại.
Người mẹ lau đi những vết bùn đất bám trên gương mặt con trai mình, mỉm cười nói: " Sau này không được gọi là công chúa tỉ tỉ, phải gọi công chúa đại nhân biết chưa ? "
Cậu bé ngây ngây ngô ngô đáp lại: " Nhưng công chúa nói, chúng con gọi ngài là tỉ tỉ. "
Mẹ cậu bé nhéo nhéo má cậu cười: " Công chúa tấm lòng nhân hậu, nhưng các con cũng không quên đi luật lệ, phép tắc. "
" Không sao. " Trần Minh Quân mỉm cười đi đến khiến cho người mẹ giật nảy mình vội vàng quỳ xuống
" Tiểu dân bái kiến công chúa. "
Trần Minh Quân đi đến đem nàng đỡ dậy, mỉm cười nói: " Không cần đa lễ. "
" A ! Công chúa tỉ tỉ đến rồi ! "
Cậu bé mừng rỡ hô to, chạy đến ôm lấy cánh tay của Trần Minh Quân: " Công chúa tỉ tỉ đến biểu diễn tiên thuật sao ? "
Trần Minh Quân chưa kịp trả lời, người mẹ đã quở trách: " Công chúa đến không phải để biểu diễn tiên thuật, mà là dùng tiên thuật hỗ trợ chúng ta. A Sửu, không được nói bừa. "
******
Chân Mộng: Chúc các vị một tuần mới làm việc thuận lợi, gặp nhiều may mắn.
Cảm tạ Diarook đề cử ủng hộ truyện. ( hqua viết thiếu xin lỗi nhé ^^ )