Ngoại ô trấn Thanh Sơn.
Tại một quán ăn hai lầu lớn cỡ trung, khách nhân ra vào đông đúc náo nhiệt. Hai tầng lầu đều chật kín người.
Cảnh tượng này trái ngược với thường ngày, dù quán ăn này sinh khí cũng thuộc loại tốt trong ngoại ô, nhưng cũng hiếm khi xuất hiện tình cảnh trong quán không một chỗ trống như thế này.
Tại một bàn ăn bên cạnh một cửa sổ lầu hai, một thanh niên mặc áo đen, dung mạo tuấn tú đang chậm rãi thưởng thức các món ăn trên bàn vừa được tiểu nhị đưa tới. Ánh mắt hướng ra phía ngoài cửa sổ ngắm cảnh. Bộ dáng nhàn nhã ung dung.
Thanh niên áo đen này chính là Mặc Trấn Thiên.
Hôm nay chính là thời điểm diễn ra đại hội tuyển đồ của ngũ đại phái.
Trong những ngày vừa qua, hắn đã đem Hoả Đạn Thuật và Khinh Không Thuật luyện tập rất nhiều, thao tác thi triển đã rất thành thục, chỉ có điều hai pháp thuật này vẫn ở cảnh giới sơ kỳ.
Vài ngày cuối, hắn tu luyện Tinh Nguyên Công, bản thân cũng xảy ra đôi chút biến hoá. Sức mạnh và sinh lực của cơ thể tăng lên một chút, nhưng thủy chung vẫn không thể đem tu vi tăng lên Luyện Pháp Hậu Kỳ.
Trước đó hắn thăng cấp lên Luyện Pháp Trung Kỳ dễ dàng nên ôm tâm tư mộng tưởng. Cứ nghĩ thăng cấp cảnh giới hậu kỳ cũng đơn giản, nhưng sự thật lại khiến người ta thất vọng.
Bất quá, nghĩ lại cũng không có gì sai. Hắn có thể tăng tu vi lên cảnh giới trung kỳ một phần là vì Tinh Nguyên Công lợi hại, một phần vì hắn đây là tu luyện lại, trước đó cũng đã có chút căn cơ, nên tu luyện có phần dễ dàng.
Còn cảnh giới hậu kỳ... đây là một bước nhảy lớn khác, hắn không thể trong vài ngày mà tiến tới được.
Cùng với đó, Tinh Nguyên Công không dễ tu luyện.
Đến lúc này hắn vẫn chưa thể kích phát được huyệt đạo đầu tiên. Mỗi một chu thiên vận hành pháp lực tu luyện, đều chỉ là đem Tinh Khí hấp thu, vận hành đi đến huyệt đạo, sau đó để cho tản mất.
Bất quá, dù vậy cũng không phải không có lợi gì. Nhờ Tinh Khí vận hành đi qua cơ thể nhiều lần, kinh mạch của hắn được mài giũa rèn luyện, nhiễm tinh hoa của Tinh Khí, tuy không thể hấp thụ hoàn toàn nhưng cũng giúp cơ thể trở nên cứng cáp, mạnh mẽ hơn một chút.
Đây cũng là hiệu quả khi tu luyện mà trong công pháp đề cập.
- Bạch Cơ, ngươi có muốn nếm thử những món ăn này?
Miệng Mặc Trấn Thiên không nói, hắn truyền ý niệm trong đầu.
Hôm qua, bọn hắn vô tình phát hiện trong Trữ Vật Châu tràn đầy linh khí đặc biệt giống như động thiên phúc địa, có chút không giống không khí trong túi trữ vật thông thường, Bạch Cơ liền nếm thử tiến vào.
Kết cục bọn hắn phát hiện, Bạch Cơ có thể ở trong này.
Túi trữ vật nếu vật sống tiến vào, sẽ không thể sống được. Túi linh thú thì ngược lại.
Bọn hắn vốn đau đầu vì tìm cách có được túi linh thú, bây giờ vấn đề này đã được giải quyết.
Bạch Cơ không khỏi cảm thán Trữ Vật Châu này thần kỳ, ắt hẳn là một loại dị bảo.
Mặc Trấn Thiên cũng rất vui vẻ khi có trong tay dị bảo thần kỳ này.
Chắc chắn sau này hắn không thể để Trữ Vật Châu lộ ra ngoài, nếu không có thể sẽ mang đến hoạ sát thân.
Mặc Trấn Thiên dùng thần niệm trao đổi với Bạch Cơ ở trong Trữ Vật Châu. Hắn là chủ nhân của Trữ Vật Châu, nên có thể truyền thần thức vào trao đổi với Bạch Cơ dễ dàng.
Bên cạnh đó, giới pháp sĩ còn có một cách nói chuyện mà có thể phòng ngừa người khác nghe lén. Đó là truyền âm, dùng pháp lực truyền âm thanh vào tai.
Trên bàn có ba món mặn hai món chay, cùng một bình rượu.
Rượu này tên là Linh Nhược Tửu, bên trong tràn đầy linh khí, mùi cay nồng, nhưng uống vào ngọt mát. Khi rượu tiến vào bụng, liền xuất hiện một tia linh khí nhỏ bé dung nhập vào cơ thể.
Tuy lượng linh khí này chẳng thấm tháp vào đâu so với thời điểm bản thân tự hấp thu linh khí thiên địa tu luyện, nhưng bù lại đây là thưởng thức tửu, bên trong rượu dung nhập linh khí, tạo nên một loại cảm giác say đắm bay bổng, ngược lại có vài phần ý tứ.
Trước đó Mặc Trấn Thiên cũng đã nghe ngóng, lão bản quán ăn này là một pháp sĩ, việc hắn có thể chế linh tửu thì không có gì lạ.
Nghe lời mời của Mặc Trấn Thiên, Bạch Cơ đáp:
- Vừa hay ta có chút đói. Mỗi phần ngươi mang cho ta một ít, thêm một bình Linh Nhược Tửu.
Bạch Cơ không đi ra ngoài, tránh ánh mắt dò xét của những người khác. Dù bên cạnh mang theo một tiểu hồ ly thì không phải chuyện lạ, nhưng cẩn trọng vẫn tốt hơn.
Mặc Trấn Thiên liền gọi tiểu nhị mang đến thêm một bình Linh Nhược Tửu. Sau đó, hắn đưa thức ăn và rượu vào Trữ Vật Châu cho Bạch Cơ.
Không lâu sau đó, bọn hắn ăn xong, Mặc Trấn Thiên vận pháp lực xua đi cảm giác say sưa trong não hải.
Chuyện ngũ đại phái tổ chức đại hội tuyển đồ không có gì bí mật. Bất cứ người nào trong trấn Thanh Sơn cũng biết.
Địa phương tổ chức đại hội là tại Mộng Tiên Cốc, nằm giữa trấn Thanh Sơn và Mông Linh sơn mạch.
Mộng Tiên Cốc ngày bình thường chỉ là một sơn cốc bình thường, nhưng từ khi ngũ đại phái tiến đến tuyển đồ, liền tạo nên một đại trận thiên nhiên khổng lồ, toàn bộ sơn cốc bị một lớp sương mù trắng khổng lồ che phủ, người ở bên trong, cách một thước không nhìn thấy bàn tay.
Đúng giờ Ngọ, những người nào có tu vi dưới Trúc Pháp, có thể tiến vào lớp sương mù này để bắt đầu thử thách đầu tiên trong hành trình bái nhập tiên môn.
Nghe nói đại trận sương mù này chứa huyền cơ, người không cẩn thận tiến vào sẽ bị đi lạc. Chỉ cần thoát ra khỏi sương mù, tiến vào sơn cốc là được tính hoàn thành thử thách đầu tiên.
Bây giờ vừa vặn sắp tới giờ Ngọ, Mặc Trấn Thiên sau khi ăn no, liền rời khỏi quán ăn tiến về Mộng Tiên Cốc.
Hắn vốn định thi triển Hoán Cốt Diện mà Bạch Cơ truyền thụ để biến ảo thành dung mạo khác, nhưng suy nghĩ một chút lại thôi.
Cho dù gặp người của Nạp Lan gia thì có sao? Gặp người của Diệp gia thì thế nào?
Hắn cũng không thể vì tránh né những người này, mà luôn phải đeo lên một lớp mặt nạ, chạy chạy trốn trốn.
Cùng với đó, tại đại hội tuyển đồ của ngũ đại môn phái, hai gia tộc này hẳn cũng không dám làm loạn.
Sau này nếu hắn gia nhập một môn phái nào đó, có lẽ hai nhà này cũng không dám tìm hắn tính sổ.
Đồng thời, mang một dung mạo biến ảo gia nhập một đại môn phái, ai biết được nếu bị phát hiện ra, hắn sẽ lãnh hậu quả gì.
Dù theo lời Bạch Cơ, Hoán Cốt Diện này rất lợi hại, có thể đánh lừa được cả pháp sĩ Kết Pháp Kỳ, nhưng lúc này hắn tu luyện còn sơ sài, sử dụng có phần không ổn thoả.
Tập kết tất cả những lý do đó, hắn quyết định dùng chân diện của bản thân tới Mộng Tiên Cốc.
Không lâu sau đó, trước mắt hắn xuất hiện đã xuất hiện vùng sương mù trắng kia.
Phía bên ngoài, đang có rất nhiều người nối tiếp nhau tiến vào bạch vụ bắt đầu thử thách. Có người vẻ mặt hứng khởi, hồi hộp. Có người bộ dáng bồn chồn lo lắng...
Lại nói, không chỉ có người của trấn Thanh Sơn tiến đến đây, mà còn có cả pháp sĩ những địa phương lân cận, những địa phương xa truy cầu tiên lộ mà đến nữa.
Mặc Trấn Thiên đứng nhìn làn sương mù trắng khổng lồ trầm ngâm quan sát trong chốc lát.
Sau đó, hắn hít sâu một hơi, nhấc chân cất bước vào bạch vụ.
0