Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Mộc Mộc Chi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1: Chương 1
Giang Oản Oản lắc đầu, không muốn nghĩ nữa, dù sao cũng có cách giải quyết.
Tần Kỳ An chớp mắt, có chút sợ hãi, nó không hiểu tại sao nương nó tỉnh dậy lại như biến thành một người khác vậy.
Giang Oản Oản vô cùng kinh ngạc, thời mạt thế đã trôi qua hơn mười năm, hiện tại hầu như không còn đứa trẻ con nào ra đời nữa, cho dù miễn cưỡng sinh ra cũng không sống được bao lâu…
Trước đây nó thường bị nương mắng là s·ú·c sinh, nó biết đó là lời mắng chửi, lúc đó nó còn nhỏ hơn, thường trốn đi khóc lén, nhưng cha sẽ tìm thấy và an ủi nó.
Giang Oản Oản đang ngẩn người suy nghĩ, bỗng bên tai truyền đến giọng nói mềm mại của một đứa trẻ. Giang Oản Oản đột ngột quay đầu lại, bên giường có một cái bánh bao gầy gò nhỏ bé, khoảng chừng hai ba tuổi, tuy trông gầy yếu nhưng lại trắng trẻo sạch sẽ, khuôn mặt tinh xảo đáng yêu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tần Kỳ An nghe nàng không biết tên mình cũng không thấy buồn, nương không đánh không mắng nó là tốt lắm rồi.
“Bảo bối?”
“Nương... mẫu thân, người đừng... đừng tức giận, con... con đi đào rau dại ngay đây, là cha bảo con ở nhà, sợ nương... sợ nương tỉnh dậy không có ai bên cạnh.”
“Bảo bối tên là gì vậy? Đầu nương đau quá, hình như không nhớ ra tên con rồi." Trong trí nhớ của nàng không có tên của đứa trẻ này, nghĩ lại thì hẳn là chủ nhân cũ này không yêu thương con của mình. Nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn, lòng nàng không khỏi thở dài.
“Nương... mẫu thân~”
Giang Oản Oản từ từ mở mắt, vẫy tay về phía Tần Kỳ An, “Bảo bối, con mau đến đây với nương nào!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghĩ đến đây, nó khóc càng thương tâm hơn, nương... cuối cùng cũng bắt đầu thích nó rồi sao?
Thậm chí... còn gọi nó là bảo bối, nghĩ đến đây, má nó không khỏi ửng hồng.
Tần Kỳ An lắc đầu, chỉ có cha gọi nó là Kỳ An, nhưng trước đây nương nghe người ta nhắc đến cha nó là tức giận lắm, nó không dám nói.
Giang Oản Oản suy nghĩ một chút, “Con đáng yêu thế này, vậy sau này nương gọi con là Đoàn Đoàn được không?”
Mặc dù nơi này nghèo nàn, nhưng ít nhất không có thây ma hung ác, không nguy hiểm đến tính mạng, những thứ khác cứ từ từ giải quyết vậy!
Nàng đang ở đâu đây, chẳng lẽ được những người sống sót khác cứu sao? Nhưng với một đàn xác sống lớn như vậy, còn có người sống sót cứu được mình sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đừng khóc nữa? Con thấy tên Đoàn Đoàn không hay đúng không? Vậy nương đổi tên khác nhé?”
Tần Kỳ An nghe lời nàng, cúi đầu khóc thảm thiết một lúc, đột nhiên ôm chặt lấy eo nàng, giọng mềm mại, “Nương, con rất thích rất thích, con có thể... có thể mãi mãi được gọi là Đoàn Đoàn không?” Nương có thể mãi mãi thích con không? Nhưng nó không dám hỏi câu sau.
Còn luôn sai bảo bánh bao nhỏ chỉ mới ba tuổi làm việc. Giang Oản Oản nghĩ đến đây liền tức giận, một bảo bối ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, thương yêu còn không hết, vậy mà lại bị đánh mắng!!
…
Được cha ôm vào lòng, nó không còn buồn nữa, ít nhất thì cha rất yêu nó, còn nương... có lẽ chỉ là nhất thời không thích nó thôi.
Tần Kỳ An sợ sệt nhìn Giang Oản Oản, rụt cổ lại, trong lòng vô cùng sợ hãi, hôm nay cha không có nhà, nương vừa tỉnh dậy lại đánh mắng mình sao?
Trước đây nó luôn rất hâm mộ anh Đậu Đậu, cha mẹ của anh ấy đều cực kỳ yêu thương anh, buổi tối còn ôm anh ấy ngủ, nhưng nương của nó lại chẳng thích nó chút nào, cha... cha thì suốt ngày không ở nhà.
Tần Kỳ An ngẩn người trong chốc lát, hốc mắt đỏ hoe, nó thấy Đoàn Đoàn nghe hay quá! Còn hay hơn cả tên thân mật của anh Đậu Đậu nhà chú Đại Ngưu!
Giang Oản Oản nhìn bảo bối ngoan ngoãn hiểu chuyện trước mặt, vô cùng nghi hoặc, “Sao con lại gọi ta là mẫu thân?” Cho dù có gọi thì cũng phải gọi là mẹ mới đúng chứ.
Giang Oản Oản định hỏi tiếp điều gì đó nhưng đột nhiên ôm lấy đầu, đầu đau như búa bổ, nàng nhịn một lúc, thế mà lại ngất đi.
“Con là bảo bối nhà ai vậy?” Đã nhiều năm nàng không gặp trẻ con rồi. Vì vậy khi nhìn thấy bánh bao nhỏ đột nhiên xuất hiện, trong lòng vô cùng yêu thích.
“Con tên là Tần Kỳ An.”
Nhưng nàng không muốn gả cho người này, sau khi hai người bị ép thành thân, nàng không chịu làm gì cả, sau khi sinh Tần Kỳ An ra thì lại đối xử với bánh bao nhỏ này bằng đòn roi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ ký ức, nàng phát hiện ra Giang Oản Oản này từng là mỹ nhân nổi tiếng gần xa, còn trượng phu hiện tại của nàng là một nam tử cường tráng tuấn tú.
“Đưa đứa con hoang này ra ngoài đi, nhìn thấy hai người các ngươi ta lại buồn nôn đến cơm cũng không ăn nổi.”
Tần Kỳ An ngơ ngác nhìn Giang Oản Oản, không biết trả lời thế nào.
Giang Oản Oản nhìn đứa nhỏ này đau lòng khóc, đau lòng vô cùng, “Sao thế? Sao vậy? Đừng khóc nữa bảo bối!”
Thôi, may mà người phụ nữ này đã c.h.ế.t vì cảm lạnh, sau này mình sẽ thương yêu bảo bối này thật tốt, còn người đàn ông kia…
Giang Oản Oản mở mắt ra, đập vào mắt là mái nhà lờ mờ ánh sáng, nhìn quanh bốn phía, cả căn nhà đều rách nát, cũ kỹ vô cùng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Từng đoạn ký ức xa lạ hiện lên trong đầu Giang Oản Oản, hóa ra mình thực sự đã c·h·ế·t, chỉ là không hiểu sao lại xuyên vào thân xác của một người phụ nữ cùng tên cùng họ.
“Ta không làm, ta sẽ không làm, thế nào? Muốn cưới ta về để ta hầu hạ ngươi à? Ta nói cho ngươi biết nhé, ta sẽ không làm bất cứ điều gì cả!!”
“Tần Tĩnh Trì, ngươi là cái thá gì, nếu không phải vì hành vi đê tiện của ngươi, thì sao ta phải thành hôn với ngươi chứ?”
Tần Kỳ An lúc này mới từ từ đi tới, “Nương?”
“Vậy có tên thân mật không?”
Chương 1: Chương 1
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.