Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Mộc Mộc Chi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 126: Chương 126
Mọi người bận rộn hơn nửa ngày, gần như đã sắp hoàn thành mọi thứ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ăn sáng xong, cả nhà lập tức đi tới căn nhà mới, hôm nay, Tần Tĩnh Nghiễn lại không tới đây. Bây giờ cậu thường xuyên lên huyện tìm Lý Tuyết Trân, tâm trí của cậu đều đặt hết trên người của thê tử tương lai.
Tần mẫu cười nói: “Mới đây thôi, con mau đưa cháu ngoan cho ta bế đi.”
Chương 126: Chương 126
Đoàn Đoàn thấy nàng đã làm xong, cậu bé vội vàng nhảy xuống khỏi ghế sô pha rồi nhanh chóng đi tới bên cạnh tấm thảm, cậu bé không cần bất cứ ai phải bảo mà đã cởi giày rồi ngồi lên trên tấm đệm, sau đó phấn khích hét lên: “A! Nương ơi, Đoàn Đoàn rất thích nhà mới đó ạ, khi nào chúng ta mới có thể chuyển vào đây vậy ạ?”
Đoàn Đoàn vừa nhìn thấy Lý Tuyết Trân, đôi mắt của cậu bé lập tức sáng bừng lên, tiểu tử vội vàng chạy tới bên cạnh và ôm chân của nàng ấy, sau đó nói: “Tiểu di, Đoàn Đoàn rất nhớ tiểu di đó!”
Cái ghế số pha này được làm bằng một khung gỗ rắn chắc rất đơn giản, phía trên được lắp thêm lò xo, bây giờ chủ yếu chỉ cần đặt đệm ghế sô pha lên là sẽ hoàn thiện.
Hai người vừa bước vào nhà và lập tức nhìn thấy một hành lang ngắn, phía bên trái cửa có một khoảng trống nhỏ, có mấy cái kệ giày được đặt ở đó nhưng mà trên đó vẫn chưa có bất cứ đôi giày nào, sau khi đi vào phòng khách thì mới có thể nhìn được toàn cảnh.
Tần Tĩnh Trì bất lực nở nụ cười, hắn giơ tay bóp lấy cái miệng nhỏ của cậu bé: “Con đang rất kiêu ngạo đấy.”
Chiếc đếm ghế sô pha này rất dày, nhưng bọn họ không dùng toàn bộ là bông vào mà là dùng một loại tương tự như hạt trấu kết hợp thêm một ít bông, khi các thím ở trong thôn làm còn cố ý siết rất chặt, độ co dãn cũng rất tốt.
Đoàn Đoàn mở to mắt nhìn hắn, sau đó ôm chặt lấy cổ Giang Oản Oản: “Nương, sao cha lại đáng ghét như vậy chứ, hừ...”
Đoàn Đoàn nghe thấy cha mình nói chuyện, cậu bé mơ màng mở to đôi mắt rồi chu miệng phản bác: “Đoàn Đoàn không là nũng, Đoàn Đoàn chỉ đang rất buồn ngủ mà! Hơn nữa nương rất thích bế Đoàn Đoàn, nương, nương thấy có đúng không ạ?”
Lý Tuyết Trân xấu hổ đánh cậu một cái, nàng ấy nói khẽ: “Chàng im đi!”
Đến khi hai người làm xong, Đoàn Đoàn đã nóng lòng cởi giày, trèo lên đó rồi nhảy vài cái: “Nương, cái này thoải mái quá! Nó còn có thể nảy Đoàn Đoàn lên nữa.”
Tiểu tử nghe thấy vậy thì kiêu ngạo nhìn Tần Tĩnh Trì, cái miệng nhỏ vểnh lên rất cao.
Giang Oản Oản bảo Tần Tĩnh Trì ôm tất cả chăn mền và ga giường lên trên tầng.
Giang Oản Oản trừng mắt nhìn Tần Tĩnh Trì: “Chàng đừng đùa Đoàn Đoàn nữa.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang Oản Oản lắc đầu: “Tiểu tử vẫn còn chưa tỉnh hẳn, con định bế tiểu tử đi rửa mặt một cái, có lẽ phải mất một hồi nữa mới tỉnh táo lại được.”
Phòng khách được xây rất to, bên trái lần lượt là phòng vệ sinh và phòng tắm, tiếp theo là cầu thang, sau đó là phòng bếp, rồi tới nơi đặt ghế sô pha và bàn trà và cái lò sưởi âm tường, đương nhiên vẫn còn mấy căn phòng nữa nhưng đều đã đóng cửa, vì vậy hai người họ cũng không chú ý quá nhiều.
Còn nàng và Tần mẫu sẽ đi dọn giường trước, sau đó mới tới ghế sô pha ở dưới tầng.
Tần Tĩnh Trì vội vàng đỡ lấy tiểu tử đang làm loạn, hắn véo gáy của của cậu bé rồi nói: “Đừng nghịch linh tinh trong lòng nương, nương không bế con được đâu đó.”
Giang Oản Oản xoa đầu cậu bé, nàng cười nói: “Sắp rồi.”
Đoàn Đoàn nghe thấy Giang Oản Oản nói vậy, cậu bé vui vẻ khoa tay múa chân: “Trời ơi! Được ạ!”
Lúc này, mọi người lại nghe thấy tiếng gọi của Tần Tĩnh Nghiễn ở ngoài sân: “Đại ca, tẩu tử! Cha! Nương! Con dẫn Tuyết Trân về chơi ạ!”
Đoàn Đoàn chột dạ lè lưỡi: “Vâng ạ, Đoàn Đoàn biết rồi.”
Sau đó, bọn họ mới bắt đầu trải một tấm khăn cùng màu với cái ghế sô pha lên bàn trà, tất cả bỗng trở nên hài hòa và đẹp mắt, Tần mẫu nhìn cái ghế sô pha và bàn trà mà cảm thấy yêu thích không muốn rời mắt.
Lúc này, đúng lúc Tần Tĩnh Trì đi tới, hắn nghe thấy vậy thì cười nói: “Thằng oắt con này mới sáng sớm đã dậy rồi, một lúc sau lại nằm ngủ tiếp, nương, nương mặc kệ tiểu tử đi, bây giờ tiểu tử đang lười biếng chỉ muốn uốn éo làm nũng với Oản Oản thôi.”
Nhưng mà chẳng bao lâu sau, Giang Oản Oản và Đoàn Đoàn đã thức dậy, khi nàng bế Đoàn Đoàn đang nhắm chặt mắt ra khỏi phòng ngủ thì đã đụng phải Tần mẫu.
Tần mẫu ghét bỏ nói: “Mấy ngày nay, A Nghiễn đang mân mê thứ gì không biết, đêm hôm khuya khoắt mà vẫn còn thắp đèn.”
Giang Oản Oản cười nói: “Nói không chừng a đệ đang viết truyện gì đó thôi ạ.”
Đoàn Đoàn được nàng nắm tay, đôi mắt sáng lấp lánh, cậu bé ngẩng đầu rồi kiêu ngạo nói: “Đoàn Đoàn biết này! Tiểu thúc thúc muốn làm cho tiểu di một cây trâm đó ạ, là do tiểu thúc thúc lén nói với Đoàn Đoàn!”
Sau khi trải hết đệm ghế sô pha lên, Giang Oản Oản và Tần mẫu mới trải bọc ghế màu vàng lên đó.
Tần Tĩnh Trì mới tỉnh táo lại, hắn đáp: “Vâng ạ, nương cứ để hai mẫu tử ngủ thêm một lúc đi ạ.”
Nói tới đây, Tần mẫu mới nói: “Hôm nay, tiểu tử đi tìm Tuyết Trân rồi, số bánh táo hôm qua mà các con đưa tới, chúng ta đều cảm thấy rất ngon nên đã bảo tiểu tử đi tặng cho Tuyết Trân.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tần phụ vui vẻ nói: “Cái ghế sô pha gì đó này quả thực là thứ đồ tốt, rất êm!”
“Oản Oản và Đoàn Đoàn vẫn còn đang ngủ à?”
Tần Tĩnh Trì nhìn nàng, hắn đành phải buông tay ra.
Tần mẫu nói: “Nếu không thì cứ để tiểu tử ngủ thêm một lúc nữa đi, dù sao trời cũng rất lạnh.”
Tần Tĩnh Nghiễn và Lý Tuyết Trân nhìn nhau rồi phấn khích nói: “Tẩu tử vậy chúng ta vào xem nhé.”
Lý Tuyết Trân ngơ ngác nhìn căn phòng khách ấm áp và rất trang nhã ở trước mặt: “Cái này... Kiểu trang trí này đẹp thật đó! Lại còn rất đặc biệt!”
Giang Oản Oản ngồi xuống và cảm nhận một lúc, nàng cũng rất hài lòng.
Trong lúc nói chuyện, mọi người đã đi tới trước cổng nhà mới, Giang Oản Oản mở khóa, sau khi đi vào, trong phòng bày một đống các loại đồ đạc, thảm, chăn mền.
“Nương, nương tới từ khi nào vậy?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang Oản Oản nói: “Ở nhà vẫn còn rất nhiều đó ạ, lát nữa cha nương mang về để ăn đi ạ.”
“Được được được.”
Giang Oản Oản vỗ lưng tiểu tử, nàng cười nói: “Đoàn Đoàn nói rất đúng, nương rất thích bế Đoàn Đoàn.”
Hai người nhìn căn nhà mới sáng sủa ở trước mặt và đều cảm thấy rất kinh ngạc.
Giang Oản Oản vội vàng đi ra cổng, vừa mở cửa, nàng đã lập tức nhìn thấy Tần Tĩnh Nghiễn và Lý Tuyết Trân ở ngoài sân: “A Nghiễn, Tuyết Trân, hôm nay, chúng ta đang trang trí lại nhà mới, nhưng mà sắp xong rồi.”
Nàng nghĩ vào mùa đông, cả nhà có thể ngồi ở đây để uống trà, ăn bánh ngọt, như vậy chắc chắn sẽ rất tốt.
Giang Oản Oản mỉm cười, tiếp theo nàng lấy một tấm thảm lớn cùng màu đặt trước bức bình phong ở cái lò sưởi âm tường, sau đó còn đặt vài tấm đệm rất to cùng với một cái bàn to khá thấp.
Đồng thời cậu bé còn cầm lấy tay của Lý Tuyết Trân rồi vừa đi vừa nói: “Ghế sô pha mà nương làm rất thoải mái, tiểu di mau tới ngồi thử đi ạ!”
Tần Tĩnh Nghiễn đi tới bên cạnh rồi ghé sát vào tai nàng ấy nói: “Tẩu tử còn muốn sắp xếp cho chúng ta một phòng tân hôn đó.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“A... Ha, ha uông ra. (Cha, cha buông ra)”
Nhưng mà ở trong căn nhà mới đã chuẩn bị riêng cho tiểu tử một phòng ngủ, khi đó phải tìm cách lừa tiểu tử ngủ riêng mới được.
Tần Tĩnh Trì và Tần phụ cũng ngồi thủ, hai người cảm thấy thoải mái tới mức không muốn đứng dậy.
“Được rồi được rồi, để nương dẫn con đi rửa mặt rồi nấu mì cho con ăn, sau đó con đi cùng cha nương tới trang trí nhà mới của chúng ta nhé.”
Tần Tĩnh Trì nói: “Chẳng trách mấy ngày trước thằng nhóc này lại xin mấy miếng gỗ tốt ở chỗ con.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.