Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Mộc Mộc Chi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 442: Chương 442
“Sao chàng lại tìm được chỗ đó?”
Hai người chạy trong biển hoa, chẳng bao lâu là đã tới chân núi, núi không quá cao, thế nên chỉ mất vỏn vẹn ba mươi phút là leo lên tới trên.
Tần Kỳ An thấy nàng ấy kiên quyết không đồng ý, lập tức ôm lấy eo nàng ấy làm nũng: "Tinh nhi tỷ, hãy đồng ý với ta đi! Hửm?"
“Kịp! Đương nhiên là kịp rồi!”
Mộ Nam Tinh khẽ chớp mắt, hồi lâu không nói gì.
Cậu khẽ ho một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Tỷ là nữ nhân, không thể như vậy... Không lẽ còn phóng túng hơn ta chứ? Nói những lời này làm gì?"
Không lâu sau, hai người đã đưa Mộ Nam Diệp đến nơi.
“Kỳ An, chúng ta có thể đuổi kịp không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tần Kỳ An bối rối nhìn nàng ấy: “Nàng nhạy cảm quá, chỉ vậy mà cũng đánh thức được nàng.”
Nàng ấy ho nhẹ một tiếng để che giấu, nhìn Tần Kỳ An nói: "Chúng ta... Tiếp theo làm gì?"
Nàng ấy cúi đầu đặt một nụ hôn lên trên trán của cậu, nói khẽ: “Vất vả rồi, Kỳ An của ta, Đoàn Đoàn của ta.”
"Đi đâu?"
Tần Kỳ An chống người dậy khỏi vòng tay nàng ấy, nhanh chóng hôn lên cằm nàng ấy: "Hãy đồng ý với ta đi, ta thật sự nhớ tỷ, tỷ không ăn mừng với ta sao?"
Tần Kỳ An nhìn vẻ mặt tủi thân đáng thương của cậu bé, cậu suy nghĩ một chút, lại nói: "Vậy thì thế này được không, ca ca đưa đệ về nhà huynh, đệ chơi với Đô Đô ca, cũng có thể để thúc thẩm nấu cho đệ đồ ăn ngon, được không?"
Nghe vậy, Mộ Nam Dạ vui vẻ đáp không chút do dự: "Được! Đệ muốn ăn đồ ngon do thẩm nấu!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Mộ Nam Tinh đưa tay vu.ốt ve khuôn mặt cậu rồi cúi đầu hôn cậu.
Người trong lòng n.g.ự.c chìm vào giấc ngủ rất nhanh, Mộ Nam Tinh dịu dàng vu.ốt ve khuôn mặt của cậu, trong mắt chứa đầy sự dịu dàng và lưu luyến.
Mộ Nam Tinh nói tiếp: "Vậy đệ dám không?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Màu chân trời như nghiêng đổ xuống dân gian, hoa khoe màu đua sắc, như gấm như hoa, địa hình nhấp nhô, gió nhẹ thổi qua, hương thơm xông vào mũi, kéo dài không dứt.
Trên khuôn mặt Mộ Nam Tinh là nụ cười rực rỡ: “Kỳ An, quả thật là nơi này rất đẹp! Ta rất thích!”
Mộ Nam Tinh hít một hơi thật sâu, nhìn cậu: "Không cắn đệ, chẳng lẽ chờ bị nghẹn c·h·ế·t?"
"Kỳ An ca! Hôm nay huynh thật tuấn tú! Đệ thấy rất nhiều người đều ném hoa cho huynh! Nhưng hai người cưỡi ngựa cùng huynh thì không có! Kỳ An ca, mọi người đều thích huynh!"
Cho tới nay, nàng ấy vẫn luôn ép bản thân quá khuôn phép, khuôn mặt thường không có biểu cảm, khi vui vẻ cũng chỉ nở nụ cười nhạt nhòa, trông vừa lạnh lùng vừa xa cách.
Cho tới nay, nàng ấy đã sống quá vất vả.
Mộ Nam Tinh nhìn cậu, không có ý định gọi cậu dậy, khi nào Tần Kỳ An tỉnh giấc, khi đó sẽ vào trong. Tuy cảnh vật đẹp nhưng không quan trọng bằng việc người trong lòng mình có thể nghỉ ngơi thật nhiều.
“Ta quen rồi, không phải là ta vẫn luôn như vậy ư.”
Thấy nàng ấy không trả lời, tùy Tần Kỳ An có hơi thất vọng nhưng cũng nằm trong dự liệu.
Tần Kỳ An ngẩn ra, sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên, chủ động tấn công...
Trái lại, nàng ấy khát vọng bản thân có thể không kiêng dè, không lo lắng chút nào, có được cuộc sống tự do vô tận.
Tần Kỳ An thở d.ốc, nhìn về phía nàng ấy: “Thế nào? Ta không lừa nàng chứ?”
Nhìn nam nhân mắt sáng lấp lánh trước mặt nũng nịu với mình, Mộ Nam Tinh không khỏi cảm thấy cậu đáng yêu, nàng ấy luôn cảm thấy cậu đáng yêu.
Ánh nắng chiều vàng rực của chân trời rải vào giữa biển hoa không chút bủn xỉn, dường như muốn dâng lên sự rực rỡ cuối cùng, khiến cả vùng nhiễm một lớp vải tơ vàng mỏng manh như hơi nước.
Nàng ấy dừng bước chân, vội kéo Tần Kỳ An lại: “Khoan đã! Chỗ này cũng rất đẹp!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng cậu còn chưa nói hết lời, Mộ Nam Tinh đã túm lấy vạt áo trước n.g.ự.c cậu kéo về phía trước, cậu nhất thời không kịp phản ứng trực tiếp ngã vào lòng Mộ Nam Tinh.
Tần Kỳ An nắm tay nàng ấy, nhanh chóng lên xe ngựa.
"Được rồi, vậy thì…"
Tần Kỳ An cúi đầu xoa đầu cậu bé, nói: "Diệp nhi, ca ca và hoàng huynh đưa đệ về cung, được không? Chúng ta còn có việc khác phải làm."
Cậu vừa dứt lời, Mộ Nam Tinh tiếp tục đánh giá cậu từ đầu đến chân: "Ta vừa gặp ai hôm qua? Có gì mà phải nhớ."
“Hôm nay ta sẽ thưởng thức thật kỹ lưỡng.”
Tần Kỳ An ngủ say trong lòng của nàng ấy, khuôn mặt chứa ý cười hạnh phúc.
Vừa dứt lời là cậu đã kéo Mộ Nam Tinh nhảy xuống xe ngựa.
Chương 442: Chương 442
Mộ Nam Tinh dịu dàng xoa vị trí thái dương cho cậu, nói khẽ: “Được.”
Tần Kỳ An dừng bước, nói rằng: “Chỗ này coi là gì, khi lên núi, chúng ta có thể thu tất cả cảnh đẹp vào mắt, cộng thêm mặt trời lặn nữa, đó mới gọi là đẹp!”
Suy nghĩ một lúc, nàng ấy lại cúi đầu nói: “Hôm nay chàng đã bận cả ngày rồi, chắc là rất mệt, chàng nên ngủ một lát đi!”
Tần Kỳ An nhìn nàng ấy, trong lòng rung động không ngừng, Mộ Nam Tinh buông thả bản thân như thế thật sự khiến cậu say mê vô cùng.
Tần Kỳ An vén rèm xe lên, nhìn ra bên ngoài, thấy mặt trời đã lặn dần dần về phía Tây, cậu vội nắm lấy tay nàng ấy rồi nói: “Đi thôi, chúng ta phải nhanh chân lên! Sau khi trèo lên núi, không biết là có đuổi kịp tốc độ mặt trời lặn không nữa.”
Mộ Nam Tinh cúi đầu nhìn cậu, trong mắt mang theo vẻ trêu chọc: "Ta dám không về nhưng đệ dám làm gì?"
Nói xong, cậu tiếp tục kéo Mộ Nam Tinh chạy: “Chúng ta phải nhanh chân lên một chút.”
Nói xong, cậu bé còn thèm thuồng l.i.ế.m môi.
"Hôm nay có thể không về không?"
Mộ Nam Tinh nhìn thấy cảnh này, đầu mũi toàn là mùi hoa, chỗ này thật sự là rất đẹp.
Cậu nhẹ chân nhẹ tay ngồi dậy, cậu vừa ngồi dậy, Mộ Nam Tinh đã mở mắt ra.
Tần Kỳ An ôm eo của nàng ấy rồi cọ cọ vài cái: “Người đánh xe biết nơi đó ở đâu, chút nữa khi hắn dừng lại thì nàng nhớ gọi ta dậy nhé, ta ngủ một lát.”
Chẳng bao lâu sau, xe ngựa đã dừng lại ngay cổng gỗ trước rào chắn của biển hoa.
"Phải xem tỷ có muốn hồi cung không."
Tần Kỳ An chớp mắt rồi nheo mắt lại: "Tỷ đây là đang nghi ngờ sự hứng thú của ta với tỷ sao..."
Mộ Nam Dạ lập tức nhăn mặt buồn rầu: "Nhưng mà... Nhưng mà đệ không muốn về, không dễ dàng gì đệ mới ra ngoài được."
Tần Kỳ An vội vàng nói: "Có khác! Đương nhiên là có khác rồi! Chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi mà! Tỷ không nhớ ta sao?"
Tần Kỳ An đắc ý nói: “Người ta nói cho ta biết nên ta đến đó xem thử, quả thật là rất đẹp! Nhà nhỏ trải đầy các loại hoa, mặc dù nhỏ nhưng vô cùng ấm cúng, cảnh vật xung quanh rất đẹp.”
Suy nghĩ một lúc, Mộ Nam Tinh lên tiếng: “Nếu chơi vui thì ta sẽ không về.”
Kéo nàng ấy chạy chậm suốt một đoạn đường.
Mộ Nam Tinh vừa nghe đã cảm thấy nơi đó có lẽ là một nơi vô cùng đẹp.
Mặc dù nói một nam nhân cao lớn như cậu đáng yêu không được coi là lời khen ngợi nhưng... Mộ Nam Tinh thực sự rất thích... Rất thích.
Tần Kỳ An mơ màng mở mắt ra thì thấy cơ thể của nàng ấy hơi nghiêng, đôi mắt nhắm lại.
Đồng tử Mộ Nam Tinh hơi run, véo tai cậu: "Sến súa!"
Chỉ có Tần Kỳ An lớn lên từ nhỏ với nàng ấy mới biết trái tim của nàng ấy vốn yếu đuối, không giống vẻ ngoài tránh xa người ngàn dặm.
Cứ chờ đợi mãi, cuối cùng Mộ Nam Tinh tựa vào xe ngựa ngủ thiếp đi.
Tần Kỳ An lau vết m.á.u trên khóe miệng, cười nói: "Tỷ cắn ta thành thế này, tỷ cũng nỡ sao?"
Nhìn thấy nụ cười vừa trong sáng vừa xinh đẹp của nàng ấy, Tần Kỳ An ngây người, nụ cười rực rỡ của Mộ Nam Tinh, quả thật là rất khó thấy.
Leo lên đ.ỉnh núi, nhìn cảnh tượng trước mắt, Mộ Nam Tinh lỡ mất một nhịp thở.
"Vậy, ta có về cung hay không, có gì khác biệt sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng Tần Kỳ An lại đang ngủ rất say.
Nhìn Mộ Nam Diệp vui vẻ được Giang Oản Oản dắt vào nhà, Mộ Nam Tinh nhìn theo, không hiểu sao lại có chút áy náy.
Dọc đường có đủ các loại hoa khoe màu đua sắc, dõi mắt nhìn theo, dường như kéo dài tới tận chân trời.
"Tinh nhi... Tinh nhi... Ôi chao, nương tử! Nàng hãy đồng ý đi!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.