Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn
Nguyệt Bán Tường Vi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 40: Chương 40
Chờ hành tây dậy mùi, cô mới đánh tan hai quả trứng, đổ vào nồi để rán. Đợi trứng phồng lên, cô mới cất tiếng hỏi: “Lần trước anh nói đơn vị mới chỉ cách nhà bốn ngày đường xe, vị trí cụ thể ở đâu thế?”
Hoắc Tiếu xoa xoa chóp mũi: “Con xuống bếp giúp cô ấy đây.” Nói xong, anh lập tức đi ra ngoài. Đôi chân dài chỉ cần sải hai, ba bước đã ra khỏi cửa.
“Ở Thiên Kinh.”
Món mì cũng không quá phức tạp, trừ trứng gà ra, Lận Đình chỉ bỏ thêm vài bẹ bắp cải.
Chương 40: Chương 40
Thế nhưng hôm nay... sắp cùng giường chung gối với ông chồng xa lạ, cô vô thức chú ý vệ sinh hơn.
“Được thăng một bậc, bây giờ anh là đoàn trưởng rồi.” Hoắc Tiếu vẫn luôn lẳng lặng đánh giá vẻ mặt của vợ mình, thấy sau khi nghe được đơn vị mới của anh ở Thiên Kinh, tuy cô không quá vui mừng, nhưng cũng không ghét bỏ, trái tim vẫn luôn lơ lửng của anh cuối cùng cũng trở về vị trí cũ.
Không ngờ đối phương còn chẳng thèm liếc mắt nhìn anh lấy một cái.
Sau khi ăn mì xong.
Lận Đình: “... Khụ khụ khụ.”
Hoắc Tiếu vùi đầu bắt đầu ăn: “Anh không thích ăn trứng gà.”
Không phải cô dễ dàng cảm động vì một vài việc nhỏ, mà từ thái độ của Hoắc Tiếu, cô có thể nhìn ra được, anh cũng đang cố gắng duy trì cuộc hôn nhân của hai người.
Thấy cô nhìn mình, Hoắc Tiếu giải thích: “Anh vẫn chưa ăn đâu.” Bát đũa vẫn sạch sẽ.
Hoắc Tiếu lắc đầu: “Anh vẫn ổn, không sao đâu.”
Thấy anh không muốn rời đi, Lận Đình cũng không khuyên nữa, dứt khoát đứng dậy nhường chỗ cho anh.
Vì thế, trong phòng bếp của nhà họ Hoắc, đã đặc biệt xây dựng một gian phòng tắm rộng cỡ hai, ba mét vuông.
Nghĩ đến đây, Hồ Tú nhìn về phía con dâu: “Đêm nay Miêu Miêu và Quả Quả sẽ ngủ với mẹ.” Tránh cản trở việc ân ái của vợ chồng con.
Hồ Tú ngồi ở đối diện nhìn thấy hết những tương tác nhỏ giữa cặp vợ chồng son, trong lòng bà không nhịn được mà đắc ý trước sự tinh mắt của mình.
Thấy con dâu xấu hổ, Hồ Tú không trêu cô nữa mà quay đầu nhìn đứa con trai tuy biểu cảm không thay đổi, nhưng vành tai lại đỏ bừng. Bà cất tiếng nói: “Nhóc Tiếu, chút nữa tắm đi rồi hẵng ngủ. Đúng rồi, Đình Đình có may quần áo cho con đấy, đến cả vải cũng là tự tay con bé chọn, sau khi tắm xong con có thể mặc thử xem có vừa không.”
Lận Đình rất sợ lạnh, sau khi cô gả đến, để tiện cho cô đánh răng rửa mặt, Hồ Tú chuyển luôn những đồ dùng đánh răng rửa mặt vào đó.
Trong phòng bếp.
Không ngờ vừa gắp được một nắm mì, trong bát đã có nhiều thêm một miếng trứng gà.
Lận Đình ngơ ngác quay đầu nhìn người đàn ông ngồi cạnh.
Lận Đình khá ngạc nhiên, nhưng cô vẫn nói: “Để lần sau nhé? Hôm nay anh đã mệt lắm rồi.”
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Hoắc Tiếu xứng đáng.
Xem ra, chờ thêm hai ngày nữa... Khụ khụ, chờ khi tâm trạng vợ tốt lên, anh sẽ bàn bạc với vợ chuyện theo quân. Chắc hẳn vợ sẽ đồng ý thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lận Đình đang chuẩn bị nhóm lửa.
Nhớ lại hành vi đắc ý khoe khoang khi đưa túi bánh bích quy cho mẹ ban nãy, anh thầm thở dài, đang yên đang lành đi làm trò cười trước mặt mẹ làm gì không biết. (đọc tại Qidian-VP.com)
---
Đương nhiên, cũng có một vài người thích sạch sẽ, tuy chưa đến mức ngày ngày tắm rửa, nhưng ít nhất ba đến năm ngày sẽ tắm một lần. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuy nói ở thời đại này có rất nhiều cơ hội lập công, thế nhưng anh mới hai mươi tám tuổi đã được thăng chức làm đoàn trưởng cũng đã tài giỏi lắm rồi. Lận Đình không keo kiệt lời khen, cô cất giọng chân thành: “Lợi hại lắm.”
Hồ Tú là người thích sạch sẽ.
Thế nhưng Lận Đình cũng không nói thêm gì nữa, trong lòng có chút vui mừng.
Lận Đình xách đèn dầu đi đến phòng tắm để đánh răng rửa mặt thêm lần nữa.
Hoắc Tiếu: “...”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoắc Tiếu lập tức đi về phía cô: “Anh xuống nhóm lửa.”
Thật ra, sau cái lần chạm mặt đám tạo phản ở công xã, vì sự an toàn tính mạng trong mười năm tới, Lận Đình vẫn luôn điều chỉnh lại tư tưởng của mình.
Nghĩ đến đây, Lận Đình dùng xẻng nấu ăn xúc một chút mỡ lợn trong hũ mỡ, bỏ vào nồi sắt đã được hâm nóng, lại bỏ thêm mấy lát hành tây.
Hoắc Tiếu đã nhận rõ hiện thực rồi, sự quan tâm của vợ dành cho mẹ và sự quan tâm của vợ dành cho anh chẳng khác nào trên trời dưới đất.
Chẳng qua đợi đánh răng sau, vô thức phản ứng lại bản thân đang làm gì, Lận Đình lại ảo não vỗ đầu.
“Nơi đó khá tốt. Anh được điều chuyển hay thăng chức?” Thiên Tân chỗ nào cũng tốt, khuyết điểm duy nhất là mùa đông không có kháng mà nằm.
Quay đầu lại..., nhìn cặp cháu trai cháu gái song sinh, mà lại càng đắc ý hơn.
Hồ Tú chính là một trong những người như thế.
Chờ mì được bưng lên bàn, Lận Đình tự múc cho mình một bát nhỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đợi một lúc lâu sau, Lận Đình vỗ vỗ mặt để bản thân tỉnh táo lại. Sau khi xác định hai má mình không hề đỏ lên, cô mới vờ bình tĩnh rời khỏi phòng rửa mặt.
Trong lòng cô lại nghĩ, có thể chung đụng với nhau một lát để quen thuộc hơn cũng tốt, tránh cho lúc nào cũng mất tự nhiên.
Hiện tại thời tiết khắc nghiệt, trời đông giá rét mà quần áo lại ít ỏi, thế nên hễ sang đông, phần lớn dân làng chỉ tắm vào đêm giao thừa.
Có quỷ mới tin anh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cho dù được đơn vị tổ chức đại hội khen thưởng, Hoắc Tiếu cũng không thấy vui bằng nghe được một câu khen suông của cô vợ nhỏ. Anh mím môi
Lận Đình không có ý này, nhìn thấy biểu cảm trêu chọc trên gương mặt mẹ chồng, hai tai cô bắt đầu nóng lên, cô nhỏ giọng nói: “Trong bát em cũng có trứng mà.”
---
Nếu thật sự không thể nhịn nổi nữa, họ cũng chỉ dùng khăn ngân nước nóng lau qua người.
Không phải anh muốn vợ cất áo cho mình, chẳng qua anh bị hấp dẫn trước sự thân mật đầy tự nhiên giữa cô và mẹ, trong lòng mềm nhũn, nên mới vô thức sinh ra ý định chờ cô treo áo giúp mình.
Nếu rời đi không phải lựa chọn tốt nhất, thì cô sẽ cố gắng chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Nếu là bình thường thì cô chỉ s·ú·c miệng thôi.
Thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông đẩy cửa tiến vào, cô dừng động tác trong tay, ngửa đầu nhìn anh: “Sao anh lại xuống đây?”
Tốc độ này của mẹ cũng nhanh quá rồi đấy... Lận Đình đỏ mặt, đến cả cần cổ cũng đỏ bừng lên.
Rụt rè! Rụt rè một chút chứ!
Thấy vậy, Hồ Tú lườm con trai: “Sao hả? Vừa rồi con định ngồi chờ Đình Đình treo áo cho con chứ gì? Nhà chúng ta không có quy tắc này đâu.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn hai đứa hợp nhau chưa kìa!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.