Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 102: Tư chất tầm thường?

Chương 102: Tư chất tầm thường?


C102: Tư chất tầm thường?

Sùng Thiện Sĩ sau khi biết được công dụng của Mặc hộp vô cùng vui vẻ nhận lấy, rất nhanh liền đứng sau lưng của Chu Biện.

Ánh mắt của Sùng Thiện Sĩ liếc nhìn Võ Văn khẽ nhếch miệng. Hắn lần này 1 bước lên trời, vô cùng đắc ý. Trong lòng đã suy nghĩ đến việc xử trí Võ Văn.

Trắc thí lại tiếp tục, lúc này tràng diện chỉ còn 2 người Cao Bá Ngọc và Võ Văn.

Dương Tam Kha nhếch miệng nhìn, ông cũng rất tò mò, không biết tư chất của 2 kẻ này như thế nào.

Cao Bá Ngọc khuôn mặt hớn hở đi lên. Bàn tay đặt lên Tứ sắc ngọc.

Tứ sắc ngọc ngay lập tức sáng chói, một màu bạch kim rực rỡ chiếu xạ phát ra, so với Sùng Thiện Sĩ chỉ có hơn chứ không kém. Cả đám người trợn mắt:

“An Nam này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, kẻ sau tư chất lại càng mạnh hơn kẻ trước. Đặc cấp đâu phải rau cải, ở đây lại có đến 2 cái, còn có thêm 2 cái tiếp cận Đặc cấp khi nãy.”

Đỗ Cảnh Thạc cũng há hốc miệng, ở trong Linh Cảnh hắn vốn dĩ xem thường Cao Bá Ngọc. Lúc này lại nhìn thấy tư chất của đối phương là Đặc cấp. Hắn có cảm giác thế giới này diễn ra có chút không chân thật.

Sùng Thiện Sĩ nghiến răng, trong lòng vô cùng ghen ghét. Thầm nghĩ tư chất của gã Cao Bá Ngọc này sao có thể lại mạnh hơn hắn.

Võ Văn thì không hề ngạc nhiên. Cao Bá Ngọc không chủ động tu luyện, tu vi vẫn thăng như diều gặp gió. Nói rõ tư chất của hắn nghịch thiên khác thường.

Cao Bá Ngọc lại đặt tay lên Tội Thạch. Tội Thạch ngay tức khắc liền sáng lên 1 màu cam vô cùng rực rỡ. Cả đám ngẩn ra, có người kinh hô:

“Hắn là đệ Cửu tự, 'Dị’ tự. Cũng đã ngoại hiển.”

Võ Văn ngẩn ra. Đây là lần đầu hắn nghe đến ‘Dị’ tự. Đây là cái gì tự. Xếp ở đệ cửu, chẳng lẻ là yếu nhất.

Nhìn thấy khuôn mặt của Võ Văn ngơ ra, Dương Tam Kha liền mở miệng giải thích:

“Đệ cửu tự, ‘Dị’ nó chính là tự đặc biệt nhất trong cửu tự, càng không phải là yếu nhất trong cửu tự, như tên của nó, dị loại, tự này không có năng lực cụ thể, có người sở hữu tự này liền giỏi dùng binh, có người lại có thể khống chế phong, hoặc là năng lực chữa trị, đủ loại thiên hình bát quái, không biết trước được.”

Khi nói đến dùng binh, ánh mắt của Dương Tam Kha khẽ quét đến 2 thanh niên trẻ phía Đao tông, Kiếm môn. Võ Văn liền hiểu, Độc Cô Cửu Long và cô gái kia, khả năng rất cao là ‘Dị’ tự dùng binh.

Hắn lại để ý thấy Dương Tam Kha chỉ nhắc đến ‘Dị’ tự điều khiển phong, lại không có lôi. Bỗng nhớ đến Lý Hiển lần kia vô cùng sợ hãi khi lôi trúc trong người hắn phát ra lôi điện. Cảm thấy năng lực lôi dường như có bí ẩn gì đó.

Quay trở lại tràng điện lúc bấy giờ, cả đám người liền trở nên vô cùng cổ quái không ai mở miệng ra trước. Vì bọn họ cũng không biết ‘Dị’ tự của Cao Bá Ngọc là cái năng lực gì.

Lão già Chu Biện liền mở miệng nói:

“Tiểu tử, phóng ra ‘Dị’ tự của ngươi.” Cả đám người đồng loạt gật đầu, không sai, phóng ra ‘Dị’ tự, liền có thể biết được đó là năng lực gì. Bởi vì ‘Dị’ tự treo cao, đều tự huyễn hóa ra năng lực. Như người thiện kiếm, ‘Dị’ tự sẽ có hình kiếm.

Nhưng Cao Bá Ngọc nghe đến đó liền ngẩn ra, hắn làm gì biết cái gì gọi là phóng xuất cửu tự, liền cười khổ gãi đầu nhìn Võ Văn cầu cứu.

Nhìn biểu cảm của Cao Bá Ngọc, cả đám ngẩn ra, kẻ này lại không biết cách phóng xuất ra Cửu tự.

Gã thanh niên đạo gia lúc này nhìn chăm chú Cao Bá Ngọc 1 lúc, như đã có quyết định liền lạnh nhạt nói:

“Gia nhập Đạo gia, ngươi có thể trở thành đệ tử nội môn.”

Cả đám ngẩn ra, không cần xem Dị tự hiển hiện liền nhận người. Cả đám người còn lại cũng không dám tranh.

Ánh mắt cả bọn liền nhìn đến Đao tông và Kiếm môn. Ở đây chỉ có nhị môn này, có thể tranh người với Đạo gia.

Nhưng Cuồng Đao và Độc Cô Thiên Phong đều khẽ lắc đầu. 2 người họ nhìn ra Cao Bá Ngọc không phải hạt giống luyện binh, không có 1 chút Binh vết. Có thu cũng là vô dụng.

Cao Bá Ngọc dường như đã chắc chắn trở thành người Đạo gia. Nhưng hắn chưa vội đáp. Ánh mắt nhìn đến Võ Văn như muốn hỏi ý kiến. Võ Văn liền khẽ gật đầu.

Cao Bá Ngọc liền chắp tay đáp:

“Vãn bối nguyện ý gia nhập Đạo gia.” Ngay sau đó liền đứng sau lưng của Nguyên Thủy Thiên Cơ.

Ngô Xương Văn nhìn Cao Bá Ngọc, trong lòng hiện ra 1 tia bất an, người này tư chất còn cao hơn hắn.

Nhưng sau đó ánh mắt của hắn ta liền hiện ra vẻ quyết tâm. Hắn trẻ tuổi hơn Cao Bá Ngọc rất nhiều, tu vi lại còn dẫn trước. Không tin sau này lại có thể thua đối phương.

Toàn trường lúc này liền chú mục đến Võ Văn, hắn là cái người cuối cùng.

Cuồng Đao lúc này cũng nhìn đến vô cùng chăm chú, hắn cũng muốn biết tư chất của Võ Văn như thế nào. Chỉ cần tư chất Võ Văn xuất chúng, hắn sẽ tìm mọi cách thu người.

Võ Văn phong kinh vân đạm đi lên, bàn tay nhẹ đặt lên Tứ Sắc Ngọc. Cả đám bắt đầu hít sâu, nếu theo tính logic, cái cuối cùng đi lên, cũng có thể là cái nghịch thiên nhất.

Nhưng sau đó cả đám liền ngẩn ra, vì tứ sắc ngọc lúc này chỉ sáng lên 1 màu đỏ rực, nhưng cũng rất nhanh liền tắt đi. Bọn họ thở ra nói:

“Hừ, thì ra chỉ là 1 cái tư chất trung phẩm, lại làm bọn ta hồi hộp đến vậy. Nhưng tại sao ánh sáng lại tắt nhanh đến vậy, chẳng lẻ tư chất của hắn có bệnh.”

Võ Văn khẽ nhíu mày, tư chất của hắn chỉ là bình thường thôi sao?

Đám người Đỗ Cảnh Thạc, Phạm Bạch Hổ, Kiều Công Hãn, Ngô Xương Văn,... kể cả Triệu Khuông Dẫn cũng đờ mặt ra không hiểu chuyện gì xảy ra.

Nếu tư chất của Võ Văn trắc thí ra là 1 màu Bạch Kim bọn họ sẽ không có gì bất ngờ cả, nhưng tại sao lại là màu đỏ?

Sùng Thiện Sĩ và Đinh Bộ Lĩnh lúc này liền cười lạnh trong lòng, vô cùng vui vẻ, thầm nghĩ Võ Văn đúng là rác rưởi, chỉ biết hư trương thanh thế.

Ánh mắt của Cuồng Đao cũng trở nên vô cùng thất vọng. Hắn nhìn thấy Võ Văn anh tư xuất chúng, không nghĩ đến tư chất lại bình thường đến vậy.

Độc Cô Thiên Phong khẽ thở ra. Trong lòng của hắn cũng có 1 chút sợ, nếu thiên tư của Võ Văn vô cùng xuất chúng lại bị hắn bỏ qua, nhất định sẽ bị Kiếm môn khiển trách. May mắn tư chất của đối phương chỉ là bình thường.

Độc Cô Cửu Long bình bình đạm đạm nói:

“Hắn ta sau này sẽ bị ta bỏ càng ngày càng xa mà thôi.”

Võ Văn chỉ là ngẩn đi 1 chút, cũng không quá để ý. Bàn tay hắn rời đi, khẽ đặt tay lên trên Tội Thạch.

Tội Thạch lúc này liền phát ra quang mang đỏ rực. Liền có người kinh hô:

“Ồ là ‘Dương’ tự, đã ngoại hiển.” Trong đám người, Hỏa giáo Hỏa Nhiên khẽ mở mắt nhìn chăm chú.

Nhưng màu đỏ trên Tội Thạch rất nhanh liền tắt đi, sau đó trên Tội Thạch liền sáng lên một màu xanh lục mờ mờ, đám người ngẩn ra, có người liền hô:

“Ồ, tiểu tử này có ‘Luyện’ tự tiềm ẩn.”

Nhưng màu lục cũng rất nhanh liền tắt, lại một màu nâu nhẹ sáng lên, cả đám người lại trợn tròn mắt:

“Còn có cả ‘Mãnh’ tự tiềm ẩn.”

Sự việc còn chưa kết thúc, màu nâu sau đó cũng tắt đi, lại 1 màu cam nhạt hiện ra. Cả đám liền nuốt 1 ngụm nước bọt nói:

“Có cả ‘Dị’ tự tiềm ẩn.”

Toàn trường thoáng chốc đều trở nên lặng đi. Người này lại có 1 tự ngoại hiển, 3 tự tiềm ẩn. Đây cũng là chuyện ít khi bọn họ chứng kiến.

Lão già Mặc gia Chu Biện khẽ hừ một tiếng nói:

“Chỉ là 1 cái tạp tự thôi, càng nhiều tự, càng không có khả năng ngoại hiển. Có thể phóng xuất ‘Dương’ tự chính là phát huy hết toàn bộ khả năng của hắn. Chưa kể 3 cái tạp tự kia sẽ kiềm hãm ‘Dương’ tự hắn phát triển.”

Chương 102: Tư chất tầm thường?