Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 103: Tọa kỵ

Chương 103: Tọa kỵ


C103: Tọa kỵ

Hỏa Nhiên lúc này liền chớp thời cơ lên tiếng:

"Tiểu tử, ngươi có bằng lòng gia nhập Bái Hỏa giáo trở thành đệ tử ngoại môn.”

Lão già Chu Biện lúc này khẽ nheo mày nói:

"Tiểu tử, nếu ngươi bằng lòng gia nhập Mặc gia, ta có cách giúp ngươi ngoại hiển 'Luyện’ tự, nhưng 3 tự còn lại của ngươi bắt buộc phải phế bỏ.”

Võ Văn nghe thấy vậy mắt liền giựt giựt, muốn phế cả 3 tự của hắn. 'Dương’ tự hắn chắc chắn sẽ không để phế. Chuyện này không cần bàn tới.

Man giáo Hùng Vạn Lực cũng lên tiếng nói:

"Tiểu tử, giữ lại 'Mãnh’ tự phế đi 3 tự còn lại, Man giáo sẽ thu ngươi làm đệ tử ngoại môn. Tin tưởng đi, tư chất trung phẩm của ngươi, mở ra song tự ngoại hiển chỉ làm ngươi tu luyện trì trệ bế tắc thêm mà thôi. Có lẻ ngươi không biết Dương tự bị bài xích như thế nào, giữ lại nó không giúp ích gì cho ngươi.” Mắt của hắn khẽ liếc xéo Bái hỏa giáo, trong lòng thầm cười nhạo.

Hỏa giáo Hỏa Nhiên nghe thấy vậy, giọng hàn lại nói:

“Hùng Vạn Lực, ngươi là có ý gì?”

Hùng Vạn Lực điệu bộ hống hách cười nói:

“Ý của ta chính là như vậy, ngươi chẳng lẻ không hiểu. Ha ha ha.”

“Ngươi...” Hỏa Nhiên lúc này vô cùng tức giận lại giống như có điểm cố kỵ không thể bộc phát ra.

Võ Văn nheo mày, ‘Dương’ tự rốt cuộc có vấn đề gì, tại sao lại bị bài xích đến vậy.

Cuồng Đao nhìn thấy Võ Văn có ‘Dị’ tự tiềm ẩn, lại có Đao vết, trong lòng có ý động, lần đầu tiên mở miệng mời chào:

“Tiểu huynh đệ, gia nhập Đao tông, ngươi có thể trở thành đệ tử ngoại môn.”

Võ Văn đưa mắt nhìn. Hắn cảm nhận được vị tiền bối này rõ ràng tính tình dễ nói chuyện hơn nhiều. Không phải như 2 lão kia, mở miệng liền yêu cầu hắn phế tự. Trong lòng liền sinh ra một chút hảo cảm.

Thanh niên Đạo giáo nhìn Võ Văn 1 lúc sâu. Khác với các tông giáo khác. Đạo giáo của hắn đạo pháp vô biên, có thể nhìn rõ sâu cạn của từng người. Hắn nhìn thấy rõ Võ Văn căn cơ rất dày, còn là Cực chân, tư chất này lại chỉ có trung phẩm, liền cảm thấy có 1 chút kỳ lạ.

Hắn nhớ đến trong Đạo kinh từng có ghi chép lại. Tư chất theo tứ sắc ngọc trắc thí ra có 1 trường hợp ra kết quả khác dị.

Đó là do người trắc thí tu luyện là nguyên thủy pháp quyết theo Cửu tự, từ đó màu sắc của tư chất cũng sẽ biến đổi theo ‘Cửu’ tự.

Có thể nói loại tư chất có thể tu luyện được nguyên thủy pháp quyết còn cao quý hơn so với Đặc cấp rất nhiều. Tiểu tử này ngoại hiển ‘Dương’ tự, trắc thí lại ra màu đỏ, có lẻ nào là tư chất đó?

Nhưng sau đó Nguyên Thủy Thiên Cơ liền trực tiếp phủ nhận. Có thể tu luyện được nguyên thủy pháp quyết gọi là Không Linh Tư, hắn đã từng gặp qua, bọn họ chỉ có thể có 1 tự, hiếm lắm là 2 tự, về phần tạp 4 tự, không thể nào? Càng nhiều tự, tư chất càng rác, tu luyện giới đều công nhận chuyện này.

Tiểu tử này nó thể tu luyện được cực chân có thể là do tích lũy nội lực đủ sâu và vận may kết hợp lại.

Hắn tự cho ra kết luận này sau đó liền nhắm mắt dưỡng thần.

Ngay lúc này bỗng dưng Nho giáo Mạnh Đồ liền lên tiếng hỏi:

“Đằng Giang tự cổ huyết lai hồng là câu đối do ngươi nói ra sao?”

Võ Văn nhíu mày, câu đối đó là do hắn đạo, nhưng nếu nói hắn nói ra chính là không sai, liền đáp:

“Không sai, chính là vãn bối.”

Mạnh Đồ khẽ cười nhẹ vuốt râu sau đó nói:

“Tốt lắm, nếu ngươi gia nhập Nho giáo, ngươi có thể trở thành đệ tử Nội môn.”

Cả đám người ngẩn ra, bọn họ thầm nghĩ chắc chắn Võ Văn sẽ trở thành đệ tử Nho giáo.

Võ Văn trong lòng đắn đo cân nhắc 1 chút, trong lòng đã có quyết định. Đang muốn mở miệng. Không gian chợt phát sinh 1 tiếng vang lớn.

Võ Văn giật mình nhìn qua, liền thấy 1 cái thân ảnh vô cùng quen thuộc xuyên qua rào chắn Linh Cảnh rớt ra ngoài.

Kẻ đến thân cao 1 mét chín, thân hình khôi ngô khác thường, đặc biệt là toàn thân phủ đầy lông màu trắng, lại không có mang trang phục.

Nhìn thấy Tiểu Bạch rơi ra khỏi Linh Cảnh, Võ Văn ngẩn ra. Tại sao nó lại ra ngoài rồi?

Tôn Đại Càn nhìn thấy có người rơi ra, ban đầu còn nghĩ là Lý Hiển, chưa kịp vui mừng liền nhìn thấy 1 kẻ toàn thân lông trắng xuất hiện, ánh mắt chợt phát lạnh.

Võ Văn giật mình vội vàng đi đến đỡ lấy Tiểu Bạch đứng dậy. Hắn chưa kịp mở miệng hỏi Tiểu Bạch chuyện gì, trên đài cao liền có người mở miệng nói:

“Đây là thú nhân sao? hay là kẻ này vận dụng đoán thể hóa thú?” Cả đám người trong vô thức liền nhìn đến Bách Thú Giáo Tôn Đại Hổ. Không ai so với kẻ này càng rõ ràng.

Tôn Đại Hổ nhìn chăm chú Tiểu Bạch 1 lúc, sau đó nhíu mày nói:

“Hắn ta không phải Thú nhân, càng không phải là nhân tộc vận dụng đoán thể hóa thú.”

Võ Văn nhìn Tiểu Bạch lo lắng hỏi:

“Tiểu Bạch, sao ngươi lại ra đây rồi? Có chuyện gì xảy ra?”

Tiểu Bạch nhìn thấy Võ Văn liền vô cùng vui vẻ, nhưng nhớ đến lời của vị kia căn dặn lại khó khăn không dám nói ra, mở miệng lắp bắp:

“Ta...ta.”

Nguyên Thủy Thiên Cơ lúc này liền đứng dậy nói:

“Không nghĩ đến ở đây lại gặp phải 1 cái yêu tộc luyện ra được Nhân biến.”

Lời nói ra liền làm cho cả đám người giật mình ngạc nhiên thốt lên:

“Hả, là yêu tộc sao? Sao có thể?” Chỉ có một mình Tôn Đại Hổ không hề giật mình, dường như đã nhìn ra trước.

Lúc này bỗng nhiên Nguyên Thủy Thiên Cơ lắc mình 1 cái, xuất hiện liền đã ở trước mặt Võ Văn và Tôn Tiểu Bạch.

Võ Văn giật mình, cảm nhận được khí tràng của Nguyên Thủy Thiên Cơ phát ra, như đại dương, sâu không cách nào thông thấu. Hắn liền kinh hãi, không hiểu đối phương xuống đây để làm gì?

Nguyên Thủy Thiên Cơ nhìn chằm chằm Tôn Tiểu Bạch như nhìn thấy 1 cái bảo vật nhẹ giọng nói:

“Yêu Hầu, bổn tôn hiện tại chính là thiếu 1 đầu tọa kỵ, chỉ cần ngươi thần phục ta, làm 1 cái tọa kỵ, tiền đồ của ngươi sau này chính là bất khả hạn lượng.”

Tôn Tiểu Bạch ngẩn ra, nhưng sau đó biểu cảm liền trở nên dữ tợn. Lại nói nó làm tọa kỵ, khí tức bạo ngược trên người như muốn bộc phát lên liền bị Võ Văn vỗ nhẹ tán đi.

Võ Văn lúc này trong lòng cũng vô cùng khó chịu. Gã này lại muốn Tiểu Bạch làm tọa kỵ của gã.

Võ Văn nhớ đến Đạo gia trong tiểu thuyết đều là 1 bộ tính tình thế này, gặp yêu linh tư chất nghịch thiên đều sẽ muốn thu tọa kỵ. Gã này cũng không khác gì.

Chắc chắn là từ chối. Nhưng Võ Văn tâm tư sáng suốt. Biết bản thân không thể đối cứng. Chỉ có thể cười giả tạo, chắp tay nói:

“Đạo gia tiền bối, Linh hầu này là tiểu đệ kết nghĩa của ta, nó tính tình tự do đã quen, không muốn bị ước thúc gò bó, mong Đạo gia tiền bối có thể bỏ qua cho nó từ chối cơ duyên lần này.”

Nguyên Thủy Thiên Cơ đảo mắt nhìn sang Võ Văn, trạng thái liền trở nên lạnh ngắt, làm Võ Văn như rơi vào hầm băng, Võ Văn nhíu chặt lông mày tự hỏi hắn nói sai cái gì sao?

Nguyên Thủy Thiên Cơ lạnh nhạt nói:

“Thiên sinh vạn vật, duy người quý nhất, ngươi đường đường nhân tộc, lại muốn kết huynh đệ với 1 đầu s·ú·c sinh sao?”

Võ Văn nghe đến vậy, trong lòng bốc hỏa, tức giận đến điên cuồng, nhưng hắn khẽ nhắc nhở bản thân phải giữ bình tĩnh. Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Cánh tay cũng là giữ chặt Tiểu Bạch, không cho nó bộc phát.

Tư tưởng của gã này không khác gì Nguyên Thủy Thiên Tôn trong phong thần, chính là luôn luôn khinh thường ghét bỏ yêu tộc như vậy.

Chương 103: Tọa kỵ