Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Xuyên Mộng Giả
Unknown
Chương 109: Hồi hương
C109: Hồi hương
Nhìn từng cái thân ảnh dần biến mất trên bầu trời, Võ Văn ngẩn ra, dường như cảm giác được thế giới này còn quá rộng lớn, còn nhiều thứ bí ẩn mà hắn chưa khám phá ra.
Trong đầu ngay lập tức liền có cảm giác hướng đến. Võ Văn bỗng nhiên cảm thấy toàn thân vô cùng thư thái. Có cảm giác hư huyễn như thế giới này vốn sinh ra là để dành cho hắn vậy.
Cuồng Đao híp mắt, lúc này hắn dường như cảm giác được thân thể của Võ Văn như muốn hòa vào phiến thiên địa này. Nhưng sau đó nhìn kỹ, cảnh tượng đó lại đột nhiên biến mất, khẽ nhíu mày. Thầm nghĩ, tiểu tử này tư chất bình thường nhưng dường như lại có chút không hề đơn giản.
Tiểu Bạch lúc này đi đến, khuôn mặt nó lúc này vẫn có chút buồn bã thất thần, dường như không muốn rời khỏi Võ Văn.
Võ Văn khẽ cười với nó, vỗ vai 1 cái nhẹ nói:
“Tiểu Bạch đi đi, ráng tu luyện thật tốt, ta sẽ sớm tìm gặp đệ.”
Tiểu Bạch khẽ thở ra 1 hơi chán nản, nhưng lại không dám làm phật ý Võ Văn, thân ảnh của nó sau đó cùng với Tôn Đại Hổ và Tiểu Mao liền biến mất ở trên bầu trời. Võ Văn nhìn thân ảnh Tiểu Bạch biến mất, trong lòng cũng mong nó bình an vô sự.
Cuồng Đao nhìn Võ Văn 1 chặp sau đó liền nói:
“Ngươi còn điều gì muốn làm?”
Nếu bình thường hắn sẽ lập tức muốn Võ Văn theo hắn trở về Đao Tông. Nhưng lúc này hắn bỗng dưng lại muốn Võ Văn giải quyết hết khúc mắt ở quê nhà, để sau đó Võ Văn có thể tập trung 1 lòng chuyên tâm tu luyện.
Võ Văn trầm tư 1 chặp, hắn đương nhiên vẫn còn sự vụ chưa giải quyết xong. Liền mở miệng nhẹ nói:
“Ta muốn trở về quê nhà, tạm biệt a di ta một tiếng.”
Cuồng Đao lạnh nhạt nói:
“Tốt”
Võ Văn bất chợt có chút lo lắng, không biết Cao Bá Ngọc hiện tại như thế nào?
.......
Nguyên Thủy Thiên Cơ ôm lấy thân thể b·ị t·hương rơi xuống một nơi xa lạ, 2 tay hắn ta lúc này liền nắm chặt lấy 2 người Ngô Xương Văn và Cao Bá Ngọc. Trên ngực vẫn còn bê bết máu.
Hắn nghiến răng thầm hận nói:
“Hừ, ta nhất định sẽ không quên mối thù này.”
Bất chợt lúc này không khí bên cạnh hắn giống như bị xé rách. 1 cái thân ảnh mặc Đạo Bào trẻ tuổi bước ra. Người đến khuôn mặt vô cùng anh tuấn nhưng trên miệng lại treo 1 nụ cười tinh quái vô cùng.
Nguyên Thủy Thiên Cơ nhìn thấy người này xuất hiện liền giật mình trợn mắt nói:
“Thông Thiên Tỏa Xích, ngươi tại sao lại ở đây?”
Trông thấy người này điệu bộ của Nguyên Thủy Thiên Cơ liền tỏ ra vô cùng e ngại. Trong ánh mắt thoáng 1 tia sợ hãi.
Thông Thiên Tỏa Xích khẽ cười tà, nụ cười nhìn qua hiện ra vẻ âm dương quái khí vô cùng:
“Ồ, xếp hàng đệ tam thiên tài Xiển Giáo, không nghĩ đến lại có ngày lại bị người ta đánh chạy như c·h·ó nhà có tang như vậy, cùng là Đạo giáo, ta liền cảm thấy mất mặt thay ngươi.”
Nguyên Thủy Thiên Cơ nheo mày, điệu bộ vô cùng bất thiện nói:
“Thông Thiên Tỏa Xích, biết khôn liền tránh đường, ta không rảnh đôi co với ngươi.”
Thông Thiên Tỏa Xích che miệng cười tà:
“Vậy sao, nhưng ta lại cứ thích kiếm chuyện với ngươi đấy.”
Nguyên Thủy Thiên Cơ khó chịu chỉ tay đến nói: “Ngươi...”
Vừa dứt lời Nguyên Thủy Thiên Cơ liền giật mình nhận thấy cánh tay phải mình trống trơn. Cao Bá Ngọc lúc này đã biến mất khỏi tay hắn.
Ngẩn người nhìn qua liền nhìn thấy Cao Bá Ngọc hiện tại đã ở trên tay của Thông Thiên Tỏa Xích. Nguyên Thủy Thiên Cơ trợn mắt vội hô:
“Thông Thiên Tỏa Xích, mau trả lại người.”
Thông Thiên Tỏa Xích cười mị mị nói:
“Không trả, ta nói ngươi nghe, tiểu tử này là có duyên với Triệt giáo của ta, không có duyên với Xiển giáo của ngươi, người này ta đến thu.”
Nguyên Thủy Thiên Cơ vô cùng điên tiết nói:
“Ngươi dám?”
Thông Thiên Tỏa Xích nhìn lên trời cười lớn nói:
“Ta có chuyện gì mà không dám làm chứ...ha..ha..tạm biệt.”
Nói rồi thân ảnh của hắn liền muốn tan biến. Nguyên Thủy Thiên Cơ giật mình, vội vàng ngưng tụ pháp quyết ngăn cản nhưng đã chậm, thân ảnh của Thông Thiên Tỏa Xích và Cao Bá Ngọc đã hoàn toàn biến mất.
Nguyên Thủy Thiên Cơ bặm miệng, khuôn mặt đã trở nên điên tiết vô cùng. Thực lực của hắn ở trạng thái bình thường chính là kém hơn Thông Thiên Tỏa Xích, đừng nói là hiện tại còn b·ị t·hương, đương nhiên là không thể ngăn cản đối phương.
Hắn không nghĩ đến hôm nay lại có 2 lần liên tục bị người khác khi nhục. Ánh mắt của hắn lúc này đằng đằng sát khí nói:
“Thông Thiên Tỏa Xích, triệt giáo... ta nhất định sẽ làm cho ngươi hối hận vì đã sinh ra trên đời này”
.....
Làng Đường Lâm,
Bên cạnh Võ Văn lúc này liền có 1 thân ảnh yểu điệu đi theo phía sau. Kinh ngạc nhận ra lại chính là Cuồng Như Sương.
Nàng thực chất cũng không muốn hộ tống Võ Văn đi đường, nhưng đây là việc mà cha nàng giao phó, nàng cũng không thể cãi lệnh. Nàng chỉ có chút không hiểu, tại sao phụ thân lại coi trọng gã này đến vậy. Trực tiếp mang về Đao Tông không phải là được sao?
Võ Văn lúc này cũng có chút khó xử, bỗng dưng lại phải dắt theo cái nữ nhân lạnh lùng này. Mà cô ta lại giống như không thích nói chuyện.
Võ Văn có chào hỏi đối phương vài câu, nhưng đối phương chỉ khẽ gật đầu, không hề hé miệng ra 1 câu. Võ Văn đương nhiên cũng không cưỡng ép. Mặc đối phương tùy nghi đi theo.
Nói đến thân thế Võ Văn, hắn vốn là 1 cái cô nhi, từ nhỏ đã không có phụ mẫu, là tiểu di* của hắn nuôi lớn mà lên.
(*em gái của mẹ)
Tiểu di hắn có 1 cái tiệm thuốc nhỏ, kinh doanh cũng không tệ lắm. Thu nhập mỗi tháng mấy trăm lượng bạc, chi tiêu không lo. Tiểu di dư dả còn nhận nuôi 1 cái nam hài tử, chính là nghĩa đệ của Võ Văn.
Từ nhỏ tình cảm của Võ Văn và nghĩa đệ vốn rất tốt, nhưng càng lớn, nghĩa đệ dường như muốn xa cách hắn. Dường như sợ rằng hắn với tiểu di mới là ruột thịt thực sự, còn nghĩa đệ hắn thực chất chỉ là người ngoài.
Võ Văn vì không muốn sứt mẻ tình cảm gia đình, liền dứt khoát dọn ra bên ngoài, mặc kệ tiểu di cật lực ngăn cản.
Võ Văn đứng trước 1 trang viên đơn sơ, mái nhà mộc mạc, trong lòng có chút ngẩn ra. Vô số ký ức của nguyên chủ chạy dọc qua đầu hắn. Hắn lúc này giống như hòa chung con người với nguyên chủ, đã từng sống tại căn nhà này. Trong lòng không khỏi thổn thức.
Võ Văn nhẹ bước vào trong trang viên, liền giật mình nhìn thấy bóng lưng 1 cái nữ nhân đang đứng phơi đồ. Nữ nhân này nuôi hắn lớn khôn, về cơ bản không khác gì mẫu thân của hắn, vì vậy bóng lưng này hắn không bao giờ quên được, miệng hắn run run nói:
“A di, ta về rồi.”
Nữ nhân đang phơi đồ nghe thấy giọng nói của hắn khẽ giật mình, vô tình đánh rơi quần áo xuống đất, nàng vui mừng khôn xiết quay đầu rạng rỡ cười nói:
“Tiểu Sinh, ngươi cuối cùng cũng chịu về nhà rồi.” Nói rồi liền chạy đến ôm trầm lấy hắn.
Võ Văn giật mình, lý trí của hắn muốn tránh né, nhưng bản năng lại đứng yên để nữ nhân ôm vào trong người. Trong lòng liền sinh ra 1 dòng nước ấm áp. Đây là gia đình.
A di nhẹ vỗ lưng hắn nói:
“Về nhà là tốt, tốt, tốt.” Sau đó mới buông hắn ra.
Võ Văn khẽ nhìn lấy a di của mình, xem kỹ liền có chút giật mình. Hắn nhớ a di của hắn năm nay đã 36 tuổi, nhưng khuôn mặt nàng ta hiện tại lại vô cùng trẻ trung, giống như chỉ mới 25, 26 tuổi. Đứng bên cạnh hắn giống như là 2 cái tỷ muội. Không hề giống dì cháu một chút nào.
Võ Văn cảm thán, không nghĩ đến a di có thể bảo dưỡng tốt đến vậy. A di của hắn ngoại hình cũng vô cùng xinh đẹp. Nếu so với Cuồng Như Sương chỉ thua ở khoản khí chất, còn về mặt nhan sắc chính là 1 chín, 1 mười, không hề kém cạnh.
A di hắn tên là Tiêu Ngọc Điệp.