Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Xuyên Mộng Giả
Unknown
Chương 116: Hắc bào nhân.
C116: Hắc bào nhân.
Một cái nam tử trẻ tuổi anh tuấn xuất trần đang cưỡi 1 thớt ngựa có 5 đóa hồng mao. Nơi cổ tay hắn lúc này 1 chiếc vòng bạc chợt sáng. Nhìn vòng bác mắt hắn liền bừng tỉnh khẽ thốt:
"Truy nã dư nghiệt ma đạo ở Nam Châu An Nam. Ồ, nhiệm vụ này lại là do Như Sương muội muội công bố.”
Nam nhân không suy nghĩ lập tức quay đầu, vó ngựa dương cao, tốc độ như tên bắn hướng về An Nam.
Nam tử ngọc thụ lâm phong này chính là phó đường chủ của 1 trong tam đường của Truy Nã Hình Đường.
Hắn gọi là Bộ Thiên Phong, phó đường chủ của Mã đường, đan cảnh cường giả.
.....
Gã mặt sẹo tâm trí có chút mê thất, mắt trợn trắng. Hắn lúc này hỏi gì liền đáp đó. Trạng thái đầu óc dường như không rõ ràng.
Cuồng Như Sương nhìn Võ Văn nhẹ nói:
“Mê Thất Đan này làm từ Mê Hồn Hoa, là sản phẩm của Hình đường, bình thường chính là dùng để khảo vấn tội phạm. May mắn là trên người ta cũng có vài viên.”
Nói rồi Cuồng Như Sương liền lấy ra 1 viên đan dược màu ngà sữa trên người đưa cho Võ Văn, nhẹ nói:
“Ngươi cất đi, khi nào cần liền lấy ra, chỉ cần không dùng trên người vô tội là được.”
Võ Văn đang muốn từ chối. Liền thấy Cuồng Như Sương khẽ liếc nói:
“Cất đi, thứ này ta cũng không thiếu.”
Cuồng Như Sương nói lời này chính là thật, đồ vật này chính là do 1 cái sư huynh đồng tông mà nàng chán ghét đưa cho nàng. Nàng nhiều lần từ chối đối phương, nhưng kẻ đó vẫn mặt dày đưa đồ cho nàng làm nàng cũng có chút bó tay.
Để đáp lại nàng cũng đưa lại đồ cho đối phương xem như vật trao đổi, nhưng đối phương lại nghĩ đó là tín vật định tình. Dựa vào đó liền dính lấy nàng như keo c·h·ó. Đuổi cũng không chịu đi. Làm nàng mỗi lần gặp hắn liền sẽ vô cùng khó chịu.
Võ Văn ngẩn ra, nhưng sau đó cũng không từ chối. Nhanh chóng cất vào trong người, chắp tay đa tạ Cuồng Như Sương.
Võ Văn đã hỏi ra, gã mặt sẹo đã từng thấy qua về người mang đấu bồng màu đen kia. Nhưng cũng không biết đối phương là ai. Người duy nhất biết kẻ đó chính là ông chủ của sòng bạc Đổ Phong. Tên của hắn là Đồ Đinh.
Võ Văn rất nhanh liền hỏi ra nơi ở của Đồ Đinh. Hắn ta hiện tại vậy mà cũng đang trú ngụ ở trong Đường Lâm này.
.....
Đồ Đinh tuổi ngoài 40, mái tóc hoa râm điểm bạc, ngũ quan vuông vức. Hắn lúc này khẽ nhìn thuộc hạ dò hỏi:
“3 người A Tam lúc này vẫn chưa trở về sao?”
Gã thuộc hạ nhẹ nói:
“Thưa ông chủ, 3 vị đường chủ vẫn chưa trở về.”
Đồ Đinh tuổi đời lão luyện, không phải dạng tầm thường, hắn nheo mày đã đánh hơi thấy mùi nguy hiểm. Lúc này liền nói với thuộc hạ:
“Nhanh chóng thu xếp đồ đạc, chúng ta rời khỏi nơi này.”
Bất chợt 1 cái giọng nói vang lên làm Đồ Đinh kinh hoảng:
“Bây giờ mới nghĩ đến chuyện rời đi, đã chậm.”
Võ Văn lúc này từng bước đi vào bên trong. Khi nhìn thấy Đồ Đinh hắn cũng khẽ tấm tắc, kẻ này là 1 cái Đại Tông Sư trung kỳ. Có thể kinh doanh ra 1 cái cơ ngơi này, ông chủ quả nhiên cũng không phải hạng tầm thường.
Đồ Đinh nheo mắt nhìn qua. Khi nhìn thấy Võ Văn chỉ là 1 cái Võ Sư đỉnh phong, hắn khẽ thở ra. Nhưng sau đó khi nhìn thấy phía sau lưng Võ Văn còn đi ra 1 cái tiểu cô nương mà hắn nhìn không thấu. Tâm Đồ Đinh khẽ trầm xuống.
Nhìn thấy thuộc hạ muốn xông lên tấn công 2 người Võ Văn, Đồ Đinh khẽ hô:
“Dừng lại, các ngươi đi ra bên ngoài đi, để ta nói chuyện riêng với 2 người bọn họ.” Hắn biết những người này có xông lên cũng chỉ chuốc thêm đau đớn mà thôi.
Võ Văn nhìn Đồ Phong, trong lòng thoáng chút cảm phục, gã này không nghĩ đến còn có chút thông tình đạt lý, muốn bảo hộ thuộc hạ của mình.
Trong phòng sau đó chỉ còn có 3 người. Đồ Đinh nhẹ giọng hỏi:
“3 người A Tam hiện tại sống c·h·ế·t như thế nào?”
Võ Văn khẽ gật đầu, Đồ Đinh quả nhiên làm người rất tốt, liền đáp:
“Yên tâm đi, 3 người đó còn sống.”
Đồ Đinh có thể cảm nhận được Võ Văn là đang nói thật, khẽ thở ra, sau đó nhẹ giọng nói:
“Các ngươi tìm ta, có việc gì?”
Võ Văn không muốn vòng vo liền nói:
“Ta muốn biết kẻ đã câu lấy hồn phách của Tiêu Tiểu Đàm?”
Đồ Đinh ngẩn ra, sau đó như nghĩ ra gì đó, liền nói:
“Thứ lỗi, chuyện này ta không thể nói cho các ngươi.”
Cuồng Như Sương khẽ hừ 1 tiếng:
“Hừ, muốn hay không, không phải do ngươi quyết định.”
Đồ Đinh lắc đầu nhẹ nói:
“Hy vọng ngươi không làm khó thuộc hạ của ta, bọn họ không biết gì cả.” Nói dứt lời, khóe miệng Đồ Đinh liền chảy ra vết máu.
Cuồng Như Sương giật mình vội lao đến:
“Hừ muốn tự sát sao?”
Nhưng ngay lúc này bỗng 1 giọng nói không rõ nam nữ vang lên:
“Lão Đồ, có ta ở đây, ngươi không cần phải c·h·ế·t.”
Một luồng khí thế mạnh mẽ bất ngờ liền đánh tới Cuồng Như Sương.
Cuồng Như Sương giật mình. Sức mạnh lập tức bùng lên để chống lại. Nhưng vẫn bị đánh bay, khóe miệng nàng phun ra 1 ngụm máu tươi.
Cuồng Như Sương kinh hãi giật mình:
“Cường giả Đan Cảnh nhất trọng.”
Cuồng Như Sương tâm tình trùn xuống. Nàng ban đầu còn ôm 1 tia hy vọng, đối phương vẫn chưa đến Đan Cảnh, như vậy nàng liền có thể đối phó.
Không nghĩ đến đối phương đã là Đan Cảnh. Nàng hiện tại vẫn chỉ là Đại Tông Sư Cực Chân, trong lòng liền trở nên vô cùng lo lắng.
Một cái thân ảnh khoác trường bào màu đen rộng thùng thình xuất hiện. Khuôn mặt hắn mang đấu bồng không rõ nam nữ. Hắn lúc này đứng bên cạnh Đồ Đinh, nhẹ nhàng bế khí cho Đồ Đinh, kéo Đồ Đinh trở lại 1 mạng. Giọng nói không rõ nam nữ lúc này khẽ cất lên:
“Lão Đồ, làm tốt lắm, bắt được 1 cái Đao tử Đao tông này, ngươi nhất định sẽ được tông môn khen thưởng.”
Cuồng Như Sương khẽ hừ lên 1 tiếng. Cả người toát ra hào quang. ‘Dị’ tự nhanh chóng bay ra bên ngoài. Nhanh chóng huyễn hóa thành 1 thanh đao lớn. Khí thế trên người nhanh chóng kéo lên, lúc này đã có thể so với Đan Cảnh cường giả nhất trọng.
Trong người Cuồng Như Sương bay ra 1 thanh đại đao màu đen ngòm. Là Uẩn Binh từ Hắc Thao Linh.
Vừa ra liền đã tung hết sức mạnh. Cả người nàng lúc này như 1 thanh đại đao ra khỏi vỏ, vô cùng mạnh mẽ. Đối phó với Đan Cảnh, nàng không dám chủ quan.
Hắc bào nhân nhìn thấy Cuồng Như Sương, điệu bộ như vô cùng hứng thú. Ngón tay làm ra cử chỉ mời.
Võ Văn nheo mày, trực giác báo động cho hắn hắc bào nhân này mạnh mẽ đến kinh khủng.
Cuồng Như Sương nhìn thấy điệu bộ cợt nhã của đối phương liền tức giận, đao phong chém đến, đao hoa rợp trời.
Hắc bào nhân vung tay, toàn thân tràn ra hắc khí màu đen, nhanh chóng biến thành 1 cái lồng tráo bao lấy, đao quang trảm lên lồng tráo ngay lập tức liền tiêu tán. Lồng tráo cũng lập tức biến mất.
Cuồng Như Sương mắt híp lại nhanh chóng ngưng tụ đao kỹ chém đến miệng khẽ hô:
“Loạn Vũ.” Như mưa đao hạ xuống. Đao phong lúc này đã mạnh hơn trước mấy chục lần, sát phạt vô cùng. Sức mạnh có xu hướng siêu việt Đan Cảnh nhất trọng.
Hắc bào nhân nhìn thấy đao mang, khẽ nhếch miệng nói:
“Không hổ là Đao tử. Nhưng đùa với ngươi như vậy đã đủ rồi.”
Dứt lời, từ trong thể nội hắc bào nhân, 1 cái ‘Dị’ tự nhanh chóng bay lên đỉnh đầu, Dị tự nhanh chóng huyễn hóa ra 1 cái quyển trục màu đen, bên trong lóe lên hắc quang bí ẩn.
Cuồng Như Sương khẽ sợ hãi kinh hô:
“ Dị Tự Ma Văn.”
Khí thế trên người hắc bào nhân nhanh chóng kéo lên. Cuồng Như Sương cảm nhận thấy liền kinh hãi nói:
“Đan Cảnh nhị trọng.”