Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Xuyên Mộng Giả
Unknown
Chương 123: Tử khí đông lại, hoàng giả xuất thế.
Cuồng Như Sương nhìn Bộ Thiên Phong có chút khó hiểu, nhăn mày hỏi:
“Tử sắc lôi kiếp, thứ này đại biểu cho điều gì?”
Bộ Thiên Phong nhìn từng tia tử điện ẩn hiện trong hắc vân, dường như không tin vào mắt mình, khó chịu nói:
“Thiên hạ tu sĩ rộng lớn, có rác rưởi, cũng có thiên tài, thiên kiếp tương ứng cũng sẽ xuất hiện khác biệt, đối với tu sĩ tư chất thấp kém, đại đa số đều là không có lôi kiếp xuất hiện, nếu may mắn có, lôi kiếp đa số đều là 1 màu xám tro hôi bại, nhưng đối với tu sĩ được xem là thiên tài, thiên kiếp rơi xuống đều là Kim lôi, 2 đợt lôi kiếp vừa rồi đều là vậy. Nhưng riêng về thiên kiếp xuất hiện màu tím, thế gian cực kỳ hiếm thấy, chỉ có siêu việt hoàn toàn cái gọi là thiên tài mới xuất hiện qua, đây là lôi kiếp của Thiên kiêu. Không thể nào, còn khỉ này sao có thể được thiên địa sủng ái buông xuống tử sắc lôi kiếp.”
Bộ Thiên Phong vừa nói, vừa nheo mày lia lịa. Hắn đã từng may mắn chứng kiến qua tử sắc lôi kiếp. Nhưng kẻ độ tử sắc lôi kiếp kia là ai chứ. Đệ nhất thiên tài kiếm môn. Nhưng người kia cũng là đến Hồn cảnh mới xuất hiện tử sắc lôi kiếp.
Hắn nhìn vào cường độ lôi kiếp liền lắc đầu, cường độ này không thể nào là Hồn cảnh lôi kiếp. Sao đó liền nghĩ đến gì đó thầm nghĩ, chẳng lẻ là thiên địa không muốn dung con khỉ trắng này, buông xuống tử sắc lôi kiếp chỉ đơn thuần là muốn diệt đi nó.
Bộ Thiên Phong trước mắt chỉ có thể nghĩ ra lý do này. Sau đó khẽ cười mỉm. Cho dù là lý do gì, chờ con khỉ kia bị lôi kiếp g·iết đi, toàn bộ đồ vật của nó đều là của hắn.
Cuồng Như Sương nghe Bộ Thiên Phong nói, nội tâm liền trở nên lo lắng, Tiêu Vũ Sinh chính là đang ở ngay khu vực này, tử sắc lôi kiếp đánh xuống, hắn làm cách nào sống sót nỗi. Trên tay nàng chợt xuất hiện một khối kim huy màu bạc, phía trên có khắc 1 chữ Đao đầy bá khí. Nhanh chóng truyền âm vào bên trong:
“Phụ thân mau chóng đến đây, Tiêu Vũ Sinh hắn nguy hiểm tính mạng.”
Bộ Thiên Phong ở bên cạnh liền nhận ra đây là Truyền Tin Cụ của Đao Tông. Đồ vật này tác dụng cũng chính là dùng để truyền tin tức cho nhau, vô cùng thuận tiện, ở Kiếm Môn của hắn, đồ vật này cũng có. Chỉ là hắn không biết Cuồng Như Sương là gửi tin gì, cho ai. Hắn nheo mày, tò mò muốn biết rốt cuộc chuyện gì làm nàng ta trở nên lo lắng đến như vậy.
Võ Văn ngước lên bầu trời, nhìn thấy từng con tử long lấp loé vần vũ trong mây, như nhe răng múa vuốt nhìn về phía hắn, t·ử v·ong áp bách làm da đầu hắn bỗng chốc run lên, hắn lúc này đã vô cùng rõ ràng, lôi điện trên bầu trời buông xuống kia chính là vì hắn mà đến. Cảm giác bị khoá chặt này không thể nào sai được. Võ Văn tư duy nhanh chóng vận chuyển. Rốt cuộc là chuyện gì? Chả lẻ đây chính là trong truyền thuyết tu tiên. Độ kiếp chẳng lẻ là có thật? Võ Văn ngây người ra.
Không ai lúc này để ý thấy trên bầu trời có bóng dáng 1 người đang nhìn thấu hết thảy truyện bên dưới. Người này xuất hiện ở cách 2 người Cuồng Như Sương không xa, nhưng cả 2 đều không có 1 chút phát giác.
Người này mở miệng, đó là 1 giọng nam nhân trầm thấp, cổ lão, mang theo 1 chút t·ang t·hương:
"Không nghĩ đến Nam Hoang ta, lại đản sinh ra được 1 cái nhân tộc thiên tài, chỉ mới đến Đại Tông Sư cảnh liền độ kiếp, mà còn là tử sắc lôi kiếp. Vạn thú luyện thể huyết, kẻ này có chân truyền của hắn ta? Quái lạ, sao ta lại cảm giác được trên người tên nhóc này có cả khí tức của những tên kia.”
Người này đương nhiên có thể nhìn rõ bản thể của Võ Văn chính là nhân tộc. Người này thái độ nghiền ngẫm, không hề ra động tác, dường như chỉ muốn quan sát Võ Văn sẽ đối phó lôi kiếp này như thế nào.
Tử lôi trên bầu trời không cho Võ Văn có thời gian suy nghĩ. Một cột lôi điện giống như 1 con tử long gầm thét phóng mạnh xuống Võ Văn.
Lôi điện chưa v·a c·hạm vào cơ thể Võ Văn, sóng điện liền đánh cho Lân phiến trên người Võ Văn có dấu hiệu bong tróc ra. Hộ thể cường ngạnh vừa mới tạo thành liền muốn bị phá nát.
Bên phía Tôn Đại Càn, 2 cái nửa bước Giả Đan mặc dù không trực tiếp nằm trong tâm sét, nhưng vẫn bị sóng điện đánh 1 phát trở thành 2 cục thịt khét, không kịp trăn trối 1 lời.
Tôn Đại Càn ngay lúc sinh tử quan đầu đã kịp rút ra 1 tấm bùa lục, thoát mạng trong gang tấc. Cả tổ đội lúc này chỉ còn một mình Tôn Đại Càn cầm được nửa cái mạng mà trốn thoát.
Võ Văn lúc này đương nhiên không có tâm trí để ý những chuyện xung quanh. Tử lôi lúc này đã đánh tan nát lân mãng trên người hắn. Lôi điện từng tia xâm thực vào nội thể của hắn.
Lông tóc hắn bị thiêu cháy trụi, nội thể lúc này từng tế bào bị đốt diệt hết sinh cơ. Thái dương lực đứng trước sức hủy diệt của Tử lôi giống như sông so với biển rộng, không có 1 chút tác dụng. Hơi thở t·ử v·ong dồn dập bên tai.
Nam nhân phía trên bầu trời ánh mắt giãn ra, đương nhiên có thể nhìn rõ mọi thứ. Hắn đang suy nghĩ có nên ra tay hay không. Thì trên cơ thể Võ Văn lại xuất hiện dị biến.
Võ Văn lúc này cơ thể mặc dù bị tàn phá mãnh liệt. Nhưng trong đầu hắn lúc này bỗng sinh ra 1 ý chí cầu sinh mãnh liệt. Đúng, hắn không muốn c·hết, càng không muốn c·hết không rõ ràng như vậy.
Trong đầu của Võ Văn, linh đài bỗng chốc trở nên sáng rực. Mi tâm ngay lập tức cộng hưởng phát ra hào quang. Trong thức hải phát sinh 1 luồng lực lượng tinh thần mạnh mẽ. Võ Văn ngay lập tức nhận ra đây là lực lượng vừa rồi hắn vô thức sử dụng ngăn chặn kim sắc lôi hồ. Không nghĩ ngợi, đầu óc bỗng trở nên căng cứng. Sử dụng toàn bộ năng lực tinh thần này cản bước tử sắc thần lôi phá hủy cơ thể.
Người nam nhân trên bầu trời môi khẽ nhếch tán thưởng nói:
“Nhập thần tọa chiếu, niệm lực chi sử, tên nhóc này thật là thú vị, nhưng cho dù sử dụng được niệm, vẫn không đủ sức cản được tử lôi.”
Người nam nhân đó nói không hề sai. Võ Văn vừa có cảm giác nắm được 1 cọng cỏ cứu mạng, mắt lại trở nên xám xịt. Niệm lực hắn phóng ra cũng không thể cản được Tử lôi điện. Võ Văn ánh mắt chán chường tự hỏi: “Chẳng lẻ ta liền c·hết như thế này sao.”
Tử lôi lúc này đã xông thẳng vào tâm mạch và đan điền của Võ Văn. Trái tim của hắn cho dù cứng rắn mạnh mẽ hơn các bộ phận cơ quan khác nhờ nhị khiếu nhưng hắn biết rõ chống chọi với tử lôi vẫn là châu chấu đá xe.
Nhưng dị biến lại lần nữa xảy ra. Ngay lúc Tử lôi xộc vào bên trong đan điền của Võ Văn. Dường như nó chứng kiến phải 1 thứ gì đó. Võ Văn nội thị cơ thể, giống như nhìn thấy 1 chuyện bất khả tư nghị. Tia tử lôi kia giống như phát sinh linh tính, trở nên run lên lẩy bẩy không dám tiến vào đan điền Võ Văn thêm nửa bước, giống như nó nhìn thấy 1 thứ gì đó vô cùng kinh kh·iếp đảm. Như 1 con gà con nhìn thấy 1 con sư tử, cứt đái lập tức chảy ra.
Võ Văn có thể cảm giác được cơ thể hắn đang được nới lỏng, không còn bị tử lôi phá hủy, thái dương lực ngay lập tức bùng lên chữa trị lấy cơ thể. Võ Văn ngẩn ra, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra???