Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Xuyên Mộng Giả
Unknown
Chương 125: Sinh tử thử thách
Nghe được giọng nói có phần âm hàn, rét lạnh. Cơ thể Võ Văn liền trở nên đề phòng. Nhưng ngay sau đó hắn liền giật mình, vì cơ thể hắn lúc này đã trở nên cứng đơ, không thể cử động được mảy may.
Trán của Võ Văn lúc này chảy ra lấm tấm mồ hôi. Hắn nhìn chằm chằm vào người nam nhân trước mặt. Càng nhìn kỹ tâm càng thêm chùn xuống. Người trước mặt này mặc dù không hề phát ra khí thế áp bách kinh khủng nào. Nhưng lại cho Võ Văn cái cảm giác như sông nhỏ đối mặt biển rộng. Không, đúng hơn là như đom đóm đối mặt với nhật nguyệt. Không có cách nào làm ra phản kháng. Một cái ánh mắt của đối phương cũng có thể g·iết hắn vô số lần.
Nam nhân lạnh nhạt lần nữa hỏi lại:
“Tiểu tử, không cần làm ra phản kháng, ta hỏi một lần nữa, là ai dạy cho ngươi Vạn Thú Luyện Thể Quyết, hắn đang ở đâu?”
Võ Văn lúc này cố giữ bản thân tỉnh táo. Hắn nhớ lại lần kia ở trong Linh Cảnh, nam nhân tóc hoàng kim đã từng nói tuyệt đối không thể để lộ Vạn Thú Luyện Thể Quyết nếu chưa tu luyện đến tầng 6. Nhưng vừa rồi trong vô thức, vì để bảo trụ mạng sống, cơ thể hắn liền tự động biến thân.
Người này đến lời nói bất thiện, chẳng lẻ là cừu nhân của nam nhân tóc hoàng kim. Nhưng cho dù như thế nào Võ Văn đương nhiên sẽ không nói ra. Hắn cố gắng tỏ ra thật thản nhiên trả lời:
“Tiền bối, công pháp biến thân này, là do ta một lần xui xẻo té xuống núi, vô tình đi sâu vào một hang động mà lụm được, không hề có ai truyền dạy.” Võ Văn chỉ có thể tìm đại 1 cái lý do vớ vẫn như trong các bộ phim kiếm hiệp hắn từng xem.
Nhưng nam nhân lúc này khẽ nhếch mép. Cười lạnh nói:
“Tiểu tử, ngươi xem ta là trẻ lên 3 hay sao. Ta chỉ cho ngươi 3 giây, nếu không nói ra, liền c·hết....”
Vừa dứt lời, trước mặt Võ Văn, một thanh thủy kiếm nhanh chóng thành hình. Thủy kiếm phát ra quang mang sắc lẹm. Nhìn thấy thủy kiếm, ót của Võ Văn liên tục túa ra mồ hôi. Nhưng miệng hắn vẫn không hé ra một lời.
Nam nhân khuôn mặt tỏ ra tùy ý, cánh tay phất nhẹ, thủy kiếm giống như chớp giựt phóng đến cổ họng của Võ Văn.
.....
Ở bên ngoài lúc này, Bộ Thiên Phong không đang muốn nhìn thấy Bạch viên bị Tử lôi đ·ánh c·hết. Nhưng ngay tức khắc xung quanh Bạch Viên lại bao phủ 1 tầng vụ khí sương phủ. Không thể nhìn rõ Bạch Viên đang làm gì. Tử lôi trên bầu trời lúc này đã phóng xuống.
Tâm của Bộ Thiên Phong liền tỏ ra không hề thoải mái. Mắt hắn trực câu, muốn nhìn xoáy sâu vào bên trong. Tự hỏi tầng vụ khí kia rốt cuộc là chuyện gì.
....
Thủy kiếm lúc này đã đâm qua cổ họng của Võ Văn, nhưng Võ Văn vẫn không hé lấy một lời, ánh mắt hắn tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Cùng lúc thủy kiếm xỏ xuyên qua cổ Võ Văn, kỳ lạ là không hề có máu huyết nào chảy ra. Thủy kiếm sau đó nhanh chóng tan ra lại thành nước. Võ Văn không hề bị tổn thương mảy may.
Nam nhân tóc lam khẽ cười tán thưởng:
“Ngươi là làm sao biết?”
Võ Văn thần thái bình tĩnh, trầm tư một chặp sau đó khẽ nói:
"Tiền bối, ngài không có sát ý thực sự.”
Nam nhân tóc lam nhìn sâu Võ Văn 1 lúc. Nhẹ giọng lạnh nhạt nói:
“Đến cấp độ của ta, không cần đến sát ý để g·iết 1 người.”
Võ Văn ngây ra, hắn có thể cảm nhận thấy lời này chính là thật. Nam nhân này đã đến cấp độ mà sinh mạng cấp thấp đối với hắn cũng không khác với cỏ cây là bao.
Võ Văn không xu, không nịn, đơn giản liền đáp:
"Cho dù tiền bối có muốn g·iết ta thật sự, ta cũng sẽ không nói ra, và ta cũng tin tưởng trực giác của mình.”
Nam nhân nhìn chăm chú Võ Văn, có chút thưởng thức, cười nhẹ nói:
“Tốt, vừa rồi nếu ngươi nói ra 1 lời, ngươi đã là 1 cái n·gười c·hết.”
Võ Văn lưng lúc này có chút lạnh. Hắn biết người này là đang nói thật. Người này vừa rồi chính là muốn thử thách hắn. Nếu hắn lựa chọn sai chính là c·hết.
Nam nhân tóc lam lúc này giống như 1 cái trưởng bối nhẹ giọng nói:
“Tiểu tử, trực giác của ngươi rất mạnh. Nó nhất định sẽ cứu ngươi nhiều lần. Nhưng nhớ 1 điều, sẽ đến một lúc nào đó trực giác của ngươi sẽ g·iết c·hết ngươi. Vì trực giác cũng có thể lừa dối được.”
Võ Văn nghe thấy bỗng chốc giật mình. Cảm giác như nghe thấy 1 chuyện ảnh hưởng đến tương lai của hắn sau này. Hắn khẽ chắp tay đáp:
“Đa tạ tiền bối giúp đỡ.”
Võ Văn nghĩ đến gì đó, sau đó ngờ vực hỏi:
“Tử Lôi vân vừa rồi là do tiền bối tạo ra sao?” Hắn nhớ rõ Lôi vân vừa ngưng tụ kia rõ ràng không nhắm đến hắn.
Nam nhân tóc lam vuốt cằm. Tiểu tử này tư chất, trí tuệ đều là hiếm thấy. Khẽ gật đầu:
"Không sai, lôi vân vừa rồi ngươi nhìn thấy chỉ là huyễn tượng mà ta tạo ra.”
Võ Văn giật mình, lại là chế tạo giả tượng. Người này tại sao lại làm vậy. Nhưng ngay tức khắc chợt có chút thông suốt nói:
“Tiền bối, ngài là muốn che mắt thiên hạ, biến lôi kiếp của ta từ Tam kiếp trở thành Tứ kiếp.”
Nam nhân giơ ngón tay nói:
“Tiểu tử không tệ, rất thông minh.”
Võ Văn ngơ ngẩn, lại chợt hiểu ra huyền quy trong đó hỏi:
“Tam kiếp chẳng lẻ đáng sợ phải che lấp đến như vậy sao”
Nam nhân cũng thấy kỳ lạ, chẳng lẻ gã kia không giải thích cho tiểu tử này biết hay sao. Nhưng cũng kiên trì giải thích:
“Ta nói ngươi biết thông thường tu sĩ, phải đến Đan Cảnh mới độ kiếp. Bước thứ 4 nên độ là Tứ kiếp. Ngươi chính là dị loại, đến Đại Tông Sư đã độ kiếp, nên phải độ Tam kiếp. Tu sĩ có thể được độ Tam kiếp, ngàn năm chưa chắc đã sinh ra được 1 cái. Mà ngươi độ Tam kiếp còn xuất hiện 1 cái Tử lôi kiếp, chính là vạn năm cũng chưa chắc đã có.”
Võ Văn ngẩn ra: “Ta ngưu như vậy, còn Tử lôi kiếp là cái gì.”
Võ Văn thật sự không hiểu gì. May mắn nam nhân tóc lam vẫn kiên trì giải thích cho hắn. Càng nghe càng há hốc mồm.
Nam nhân tóc lam lại nheo mày, cười lạnh:
“Tiểu tử, ngươi còn là người Nam Hoang, người của Hồng Hoang nếu biết sự tồn tại của ngươi, lúc đó sẽ là thiên đại t·ruy s·át. Còn có Vạn Thú luyện thể quyết, Lôi trúc, Sanh Cung... những thứ này nếu lộ ra. Lúc đó kể cả những lão quái cao hơn ngươi 2,3 Đại cảnh giới cũng sẽ không để ý mặt mũi tìm đến ngươi ngay tức thì.”
Võ Văn kinh hãi. Hắn lúc này đã hiểu, bản thân không khác gì là bị t·rần c·huồng trước người nam nhân tóc lam này. Toàn bộ bí mật của hắn đều bị người này nhìn thấu. Nhưng lại trở nên bình tĩnh rất nhanh. Vì hắn biết nếu đối phương muốn chiếm, hắn không cách nào cản. Càng nói rõ đối phương không có ác ý.
Nam nhân tóc lam khẽ cười, thầm nghĩ Võ Văn thích nghi rất tốt, cứng cỏi, có thể hiểu sao các lão bất tử kia lại tin tưởng giao phó cho tên nhóc này. Bề ngoài hắn vẫn tỏ ra lạnh lùng. Nhưng bên trong đã nhìn Võ Văn thuận mắt hơn rất nhiều.
Võ Văn nhẹ đáp:
"Tiểu bối đã biết, lần sau chưa đến thời điểm thập tử nhất sinh, ta nhất định sẽ không để lộ ra bọn chúng.”
Nam nhân tóc lam nghiền ngẫm 1 chút, nheo mày trêu tức nói:
“ Tại sao đến lúc thập tử nhất sinh, ngươi không nghĩ đến chuyện vứt hết bọn nó mà bỏ chạy.”
Võ Văn lần nữa thấy mồ hôi chạy dọc sống lưng. Vị tiền bối này chẳng lẻ lại muốn thử thách hắn nữa sao.
Võ Văn chỉ suy nghĩ 2,3 giây liền đáp:
"Lựa chọn này thực tế cũng không tệ.”