Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Xuyên Mộng Giả
Unknown
Chương 126: Chân thần tức giận
Nam nhân tóc nam khuôn mặt đanh lại, nheo mắt nói:
"Ý của ngươi là gì?”
Võ Văn khuôn mặt bình tĩnh, dường như không hề có chút sợ hãi đáp:
"Giữ lại rừng xanh, không sợ không có củi đốt, chỉ cần giữ được mạng sống, đồ vật ta đều có thể cầm về, mất đi cả mạng, mới là mất tất cả.”
Nam nhân tóc lam nhếch miệng, có chút tán thưởng:
"Tiểu tử, nói không sai, bọn hắn giao phó đồ vật cho ngươi, không phải là để ngươi bảo vệ đồ vật khư khư bất chấp, bọn hắn chỉ là muốn ngươi mạnh lên, nếu ném đi có thể cứu được mạng nhỏ của ngươi, liền ném.”
Nhưng sau đó lại nhìn Võ Văn một cách thâm ý:
“Nhưng ta nghĩ, ngươi sẽ không ném đi bọn chúng.”
Võ Văn bị nam nhân nói trúng, liền cười tà. Không sai, đồ vật người khác giao phó, hắn chính là không thể ném, cho dù là như thế nào.
Võ Văn lúc này đã biết nam nhân trước mắt rõ ràng không có ác ý với hắn, chắp tay cung kính hỏi:
“Vãn bối vẫn chưa biết cao danh quý tánh của tiền bối.”
Nam nhân tóc lam khẽ cười, sau đó lạnh nhạt nói:
“Tiểu tử, không vội. Ngươi trước mắt cũng không cần phải biết tên của ta, cũng như bọn hắn cũng không cho ngươi biết danh tính, tên của bọn ta dính lấy nhân quả rất lớn. Biết tên của bọn ta, đám người kia ngay lập tức sẽ có cảm ứng với ngươi.”
Võ Văn nghe đến liền giật thót, rốt cuộc phải thần thông đến mức nào, biết đến tên liền sẽ có cảm ứng. Đây là cấp bậc gì. Thế giới này rõ ràng còn huyền bí hơn hắn tưởng tượng.
Nam nhân tóc lam chắp tay sau lưng. Sau đó lạnh nhạt nói với Võ Văn:
“Ngươi đi giải quyết giúp ta một việc.”
Võ Văn ngẩn ra, chưa kịp đáp lại. Không gian bên cạnh hắn b·ị đ·ánh ra 1 cái khe đen ngòm. Võ Văn ngay lập tức bị hút vào bên trong khe nứt không gian. Võ Văn mắt trợn tròn, miệng không kịp kêu lên 1 tiếng.
....
Ở bên ngoài lúc này Bộ Thiên Phong đã có chút sốt ruột, nhìn Tử lôi vẫn liên tục đánh xuống mà bên dưới vẫn là 1 mảnh vân vụ đen ngòm không nhìn thấy gì. Hắn khó chịu tự hỏi:
“Con khỉ kia, rốt cuộc có c·hết hay không?”
Nhưng rất nhanh tử lôi trên bầu trời có dấu hiệu tán đi. Đám vân vụ bên dưới cũng dần tán ra. Bộ Thiên Phong không còn cảm giác được không gian kiềm tỏa liền khẽ kinh hô:
“Thiên kiếp kết thúc rồi.”
Không chút suy nghĩ, Bộ Thiên Phong liền ngay lập tức phóng xuống bên dưới. Cuồng Như Sương cũng ngay lập tức đuổi theo sau.
Khói bụi vân vụ lúc này dần tán đi. Một cái bóng người dần xuất hiện trước mặt Bộ Thiên Phong. Người này tuổi tầm 30 vô cùng tuấn mỹ yêu dị, một mái tóc lam dài vô cùng bắt mắt. Bộ Thiên Phong ngẩn ra, tự hỏi kẻ này là ai, tại sao vừa rồi hắn không nhìn thấy ở phụ cận.
Bộ Thiên Phong cũng không phải là kẻ ngu ngốc, có thể nhanh hơn hắn một bước xuất hiện ở đây, nói rõ người này không phải bình thường. Hắn cũng không muốn gây chuyện với đối phương. Ánh mắt vẫn đảo xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Bạch Viên. Nhưng nhìn quanh một hồi, vẫn không tìm thấy gì.
Trong đầu Bộ Thiên Phong lóe lên 1 suy nghĩ:
“Con khỉ kia chẳng lẻ đã bị Thiên kiếp đánh cho hôi phi yến diệt.”
Cùng lúc này Cuồng Như Sương cũng đáp xuống ngay gần đó.
Lúc Cuồng Như Sương nhìn thấy nam nhân tóc lam. Hắn cũng chợt nhìn thấy nàng ta. Trong chớp mắt, nam nhân tóc lam bỗng cảm thấy giật mình điếng cả người, miệng run run nói:
“Giống, sao lại giống nàng ta đến như vậy.”
Một luồng ký ức chạy xẹt qua đầu của nam nhân tóc lam. Một khuôn mặt từ sâu xa trong tiềm thức của hắn giống Cuồng Như Sương như lột khẽ cười nói:
“Thủy ca ca, ngươi sao lại ngủ ở đây..”
Nam nhân tóc lam vội ôm lấy đầu. Lúc này hắn lạnh nhạt nhìn Cuồng Như Sương nhíu mày hỏi:
“Ngươi, ngươi tên là gì?”
Cuồng Như Sương thoáng giật mình. Chưa kịp làm ra phản ứng. Chỉ là khi nàng đối diện nam nhân tóc lam tuấn mỹ yêu dị này. Trong đầu nàng bỗng toát ra một ý nghĩ hoang đường muốn đi đến ôm chặt lấy hắn.
Nhưng trong chớp mắt Cuồng Như Sương liền lấy lại bình tĩnh. Khuôn mặt nàng đanh lại tức giận kinh hô:
"Hừ, là mị thuật.”
Nam nhân tóc lam không làm ra giải thích, hắn đương nhiên không thi triển mị thuật lên người Cuồng Như Sương. Chỉ là ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm lấy nàng ta.
Lúc này Bộ Thiên Phong nhìn thấy cảnh này, ánh mắt như tóe ra lửa. Từ lâu hắn đã mặc định Cuồng Như Sương là nữ nhân của hắn. Trong lòng lóe lên 1 tia sát ý đối với nam nhân tóc lam. Nhưng ngay sau đó liền ngay lập tức giấu đi. Người nam nhân tóc lam cho hắn một cảm giác sâu không lường được.
Tưởng là đã che dấu rất tốt nhưng Bộ Thiên Phong lúc này khẽ giật mình vì hắn nhìn thấy nam nhân tóc lam lúc này lại đang nhìn hắn. Hắn bỗng có chút chột dạ.
Nam nhân tóc lam cười nhạt nói:
“Đã lâu lắm rồi mới có kẻ dám sinh ra sát ý với ta.”
Bộ Thiên Phong kinh hãi, ngay tức khắc làm ra phòng bị.
Nam nhân tóc lam nhìn Bộ Thiên Phong 1 chút, khuôn mặt trở nên đanh lại. Bộ Thiên Phong toàn thân liền trở nên cứng đờ, ngay sau đó liền bị một lực lượng vô hình kéo đến trước mặt nam nhân tóc lam.
Nam nhân tóc lam hít sâu một hơi, lập tức giọng nói trở nên vô cùng băng hàn:
“Tiểu tử, ngươi đã từng nuốt qua Nhân Đan sao?”
Bộ Thiên Phong kinh hãi, toàn thân muốn vùng vẫy thoát khỏi trói buộc. Nhưng đều công cốc. Hắn biết bản thân đã đụng phải thiết bản. Đối phương vậy mà còn biết qua hắn đã từng nuốt qua Nhân Đan. Hắn vội vàng mở miệng che lấp:
“Tiền bối, ngài nói gì vậy, tiểu bối chưa từng nghe qua cái gì gọi là Nhân Đan.”
Nam nhân tóc lam cười lạnh:
“Nuốt qua Nhân Đan, c·hết.”
Vừa dứt lời mi tâm của Bộ Thiên Phong liền xuất hiện 1 cái lỗ thủng. Sinh cơ lập tức xói mòn. Tưởng chừng như Bộ Thiên Phong sẽ c·hết. Trên người hắn có 1 thứ đồ vật liền vỡ ra. Vô số đường vân màu lam hình lưới xuất hiện trên người Bộ Thiên Phong. Sinh mệnh chi tuyền nhanh chóng phun ra nuốt vào, mi tâm của Bộ Thiên Phong nhanh chóng liền lại. Nếu Võ Văn có mặt ở đây liền sẽ ngay lập tức nhận ra, đây giống hệt với Lý Hiển lần bị Võ Văn cắt ngang cổ.
Nam nhân tóc lam thản nhiên nói:
“Sinh mệnh lưu ly chi tinh, cho dù là ngươi có thiên không tuyệt người, hôm nay cũng phải c·hết.”
Nam nhân tóc lam bóp tay, đang muốn biến Bộ Thiên Phong thành bánh thịt. Không gian bỗng nhiên vang lên 1 tiếng thanh minh. Một cái giọng nói có phần già nua từ bên cạnh Bộ Thiên Phong vang lên:
“Đường đường là Đông Hải thần vương, lại ra tay với một hậu bối, ngài không sợ mất mặt hay sao.”
Đi kèm với lời nói, một luồng kiếm khí túc sát nhanh chóng xuất hiện đối chọi với nam nhân tóc lam. Nam nhân tóc lam không kinh, không vội bàn tay khẽ đảo, trước mặt xuất hiện 1 bức tường nước nhanh chóng chắn lấy kiếm khí chém đến.
Không gian v·a c·hạm, vang lên tiếng trầm đục. Cả tòa núi đá nhanh chóng bị san thành bình địa.
Khói bụi dần tản đi. Lúc này phía trước Bộ Thiên Phong xuất hiện 1 cái thân ảnh. Người này tuổi tầm ngũ tuần, mái tóc bạc trắng nhưng khuôn mặt hạc phát đồng nhan. Một thân bạch bào vô cùng tiên phong đạo cốt. Trên tay hắn cầm 1 thanh nguyễn kiếm hình xoắn ốc vô cùng kỳ quái. Nhìn thấy người này Bộ Thiên Phong liền kinh hô:
“Gia gia.”