Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Xuyên Mộng Giả
Unknown
Chương 127: Thần chi chiến
Nam nhân tóc lam nhìn thấy người mới xuất hiện, không hề tỏ ra ngạc nhiên, vẫn một bộ phong kinh vân đạm chắp tay sau lưng.
Cuồng Như Sương nhìn thấy người mới đến cũng thoáng giật mình nhíu mày. Không hiểu sao nàng cảm thấy người này vô cùng quen mắt.
Bộ Thiên Phong thấy người đến, chỗ dựa liền trở nên vô cùng cứng cáp. Ánh mắt nhìn nam nhân tóc lam lúc này đã không còn che giấu vẻ căm hận. Hắn liền ngay lập tức cáo trạng:
"Gia gia, người này vừa rồi đã g·iết ta một lần. Người mau ra tay g·iết hắn trả thù cho ta.”
Nam nhân tóc trắng nghe thấy vậy, 1 cái bạt tai đánh mạnh vào mặt của Bộ Thiên Phong, làm hắn trợn tròn mắt té ngã về phía sau. Nam nhân tóc trắng sau đó chắp tay về phía nam nhân tóc lam kính cẩn nói:
“Đông hải thần vương, là điệt nhi của ta không hiểu chuyện mạo phạm ngài, nó dù gì cũng đã bị ngài g·iết qua một lần, chuyện này đến đây xin ngài bỏ quá cho. Ta nhất định sẽ về dạy dỗ lại hài tử.”
Nam nhân tóc lam lúc này khẽ giơ bàn tay lên làm nam nhân tóc trắng vội ngưng thần đề phòng. Nhưng sau đó liền thấy nam nhân tóc lam chọt ngón út vào trong tai ngoáy ngoáy.
Nam nhân tóc trắng nhíu mày. Đối phương rõ ràng có ý trêu chọc hắn.
Chỉ thấy nam nhân tóc lam sau khi ngoáy tai xong, khẽ nhếch mép nói:
“Ngươi chính là Kiếm Môn chi chủ hiện tại sao, hay còn có 1 thân phận khác là Minh chủ tam tông.”
Nam nhân tóc trắng nghe thấy liền chắp tay đáp:
“Không sai, chính là ta.”
Cuồng Như Sương ở bên cạnh nghe thấy giống như sét đánh bên tai. Hèn gì nàng lại cảm thấy người trước mặt quen thuộc đến vậy. Người này lại chính là tông chủ của Kiếm Môn hiện tại, Bộ Kinh Hồng.
Cuồng Như Sương rốt cuộc đã hiểu được, tại sao cha nàng từ lần đó trở về liền nói nàng cố gắng nhẫn nhịn Bộ Thiên Phong. Ô dù của Bộ Thiên Phong không ngờ lại kinh khủng đến vậy.
Cuồng Như Sương lúc này vô cùng kinh nghi. Một nhân vật thân phận phong vân như Bộ Kinh Hồng lại xuất hiện ở đây. Còn một bộ cung kính với người tóc lam trước mặt như vậy. Người tóc lam này rốt cuộc là ai.
Nam nhân tóc lam cười nhạt:
“Không cần phải rườm rà, diễn kịch trước mặt ta, cháu trai của ngươi đã từng nuốt qua Nhân Đan, liền để mạng lại là được. Ngươi muốn có hậu bối khác, chỉ cần nói con cháu sinh thêm vài đứa.”
Nam nhân tóc trắng nghe đến đây, khuôn mặt liền trở nên băng hàn, gằn giọng nói:
“Đông Hải thần vương, ta nể ngài là bậc trưởng bối cùng bối phận với lão sư phụ liền kính ngài 1 bậc. Lại nói đến Nhân Đan ở thời kỳ của ngài là đồ vật người người tru diệt. Nhưng ở hiện tại nó lại là vật phẩm được giao dịch ở vô số đấu giá hội Tu Chân giới. Chất nhi của ta có ăn vào, cũng chỉ là chuyện bình thường. Ngài có thể tự đi tìm hiểu.”
Nam nhân tóc lam nghe vậy liền ngửa đầu cười lớn:
“Ha ha, chứ không phải là năm đó chuyện tốt các các ngươi hủy diệt Nhị ma môn, mới giúp Nhân Đan được đưa số lượng lớn vào tu chân giới sao.”
Bộ Kinh Hồng nghe đến liền giật mình. Vội vàng phản bác:
“Đông Hải thần vương, đồ ăn có thể ăn bậy nhưng tuyệt đối không thể nói bậy, tội lớn như vậy ta cũng không dám đứng ra cõng. Thực sự ngài nghĩ rằng nếu ta muốn đi, ngài có thể cản được sao.”
Nam nhân tóc lam nghe đến liền cười nhạt:
“Đừng nói là ngươi, cho dù là lão già Diệp Huyền hôm nay có đến đây, hôm nay tiểu tử kia cũng tất c·hết.” Nói rồi xung quanh nam nhân tóc lam xuất hiện vô số cột xoáy nước khổng lồ, giống như vô số Thủy Long thành hình, cuốn mạnh đến trung niên tóc trắng. Nơi Thủy Long đi qua, vạn vật như muốn bốc hơi yên diệt hết sạch.
Trung niên tóc trắng nhíu mày, vô cùng căm tức nói:
“Đông Hải thần vương, ngài mặc dù là Chân Thần Cảnh, nhưng Thần thể bị thiếu hụt, ngài lại không ở trong Thần Địa của mình, tối đa chỉ có thể phát huy ra sức mạnh Hư Thần. Liền nghĩ có thể cản được ta.” Vừa dứt lời, xung quanh Bộ Kinh Hồng, không gian liền trở nên băng hàn, vô số Phong Mang vô hình liên tục xuất hiện với quỹ đạo quỷ dị, vô số Kiếm Phong này ngay lập tức va đập vào các con Thủy Long. Va chạm làm không gian liên tục phát ra từng t·iếng n·ổ tung. Không trung như bị vặn xoắn kịch liệt.
Bộ Thiên Phong lúc này bên ngoài liền được bao phủ bởi 1 tầng bình chướng bảo vệ, nhờ lớp bình chướng này mà hắn vẫn sống sót dưới v·ụ n·ổ vừa rồi.
Ở gần đó điều tương tự cũng xuất hiện trên người của Cuồng Như Sương.
Khói bụi dần tản đi, nam nhân tóc lam ngự không mà đứng, từng bước đi đến, khuôn mặt vẫn lạnh như tiền. Còn ở phía đối diện, Bộ Kinh Hồng mặc dù không b·ị t·hương, nhưng đạo bào đã bị đục thủng rất nhiều lổ cháy xém. Chênh lệch 2 bên đã thấy rõ ràng.
Nam nhân tóc lam lạnh nhạt nói:
“Tiểu tử, cho dù ta không ở trạng thái mạnh nhất, không đến phiên một cái Hư thần như ngươi hô to gọi nhỏ. Buồn cười, cả đời Diệp Huyền dùng trường kiếm hô phong hoán vũ, đến đệ tử của hắn lại dùng đến nhuyễn kiếm cong cong vẹo vẹo, để ta giúp hắn uốn ngươi lại cho ngay đường thẳng lối.” Vừa dứt lời không gian lại tiếp tục vang lên tiếng ma sát dữ dội.
Từng con Thủy Long lúc này giống như phát sinh linh tính càng trở nên ngưng thật hơn nhiều lần. Nhìn qua liền biết được uy lực còn lớn hơn khi nãy vô số lần. Thủy Long phát sinh tiếng gầm thét đánh về phía Bộ Kinh Hồng.
Bộ Kinh Hồng kinh hãi, ngay lập tức mở miệng:
"Đoàn Quân, ngươi còn muốn đứng nhìn đến bao giờ, mau ra tay giúp ta chống lại hắn.”
Vừa dứt lời, một tiếng thở dài chợt vang lên. Cùng lúc, vô số đao khí lặng yên không một tiếng động gia nhập vào vòng chiến, nó liên hợp cùng với kiếm khí chém mạnh vào các Cự Long. Thủy long liên tục b·ị đ·ánh tan.
Sương mù dần tán ra. Lúc này bên cạnh của Bộ Kinh Hồng xuất hiện 1 đại hán trung niên khuôn mặt bình phàm chất phác, hắn thân hình vạm vỡ, tay xách Cự đao đen tuyền. Toàn thân hắn phủ đầy sẹo. Cho thấy đã trải qua vô số cuộc chiến sinh tử. Hắn lúc này cũng chấp tay về phía nam nhân tóc lam hô:
"Vãn bối, Đoàn Quân đã mạo phạm Thần Vương.”
Lần này Cuồng Như Sương liền ngay lập tức nhận ra người đến là ai. Nàng mắt trợn tròn kinh hô:
"Tông chủ, hắn cũng đến đây rồi.”
Không sai, người xuất hiện bên cạnh Bộ Kinh Hồng lúc này vậy mà lại là tông chủ Đao Tông, Đoàn Quân.
Nam nhân tóc lam nheo mắt nhìn, cười lạnh:
“Ta nhận ra ngươi, là hài tử năm đó theo chân của Đoàn Lãng, ngươi cũng muốn chống lại ta sao. Cha ngươi năm đó cũng có thể xem như là 1 người mà ta tôn trọng.”
Đoàn Quân vội chắp tay nói:
"Vãn bối không dám, chỉ là vãn bối không thể để Bộ Kinh Hồng hắn c·hết ở đây. Chuyện này lần sau vãn bối nhất định đến gặp tiền bối để tạ tội.”
Bộ Kinh Hồng lúc này lại vô cùng tức giận:
"Đoàn Quân, không cần phải giảng nhân nghĩa với hắn, hắn bề ngoài đối với người nuốt Nhân Đan kêu đánh kêu g·iết. Hằng năm chẳng phải vẫn dâng nước vào đất liền g·iết biết bao người dân vô tội sao, hắn chẳng qua chỉ là một tên đại ma đầu giả nhân, giả nghĩa mà thôi. Hôm nay ngươi liên thủ với ta, chúng ta cùng tru Thần.”
Trong chốc lát, không gian bỗng như đông cứng lại. Sát khí trên người nam nhân tóc lam giống như bị ngưng thành thực chất. Giống như bị chạm phải vảy ngược. Ánh mắt hắn như phát ra hõa diễm nhìn chăm chú Bộ Kinh Hồng, giọng rét lạnh căm:
"Hôm nay cho dù thiên vương lão tứ có đến, ngươi cũng phải c·hết.”