Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 133: Đêm không yên bình.

Chương 133: Đêm không yên bình.


Đám người Võ Văn rất nhanh liền bị dẫn đến một căn phòng lớn khác. Trong đám người chỉ có duy nhất gã Huyết Đồ là bị trói lôi đi.

Khi nhìn đến căn phòng. Võ Văn liền cảm thấy cổ quái. Ban đầu hắn còn nghĩ rằng mỗi người sẽ bị giam ở một căn phòng khác nhau. Nhưng không, căn phòng này xếp đầy một lúc 50 cái giường vải lớn. Đây là muốn cả đám ở chung một căn phòng.

Võ Văn nheo mày, để toàn bộ tử tù ở chung một gian phòng, đám người kia muốn làm gì?

Võ Văn đã quét qua 1 lần tu vi của đám người này. Những kẻ này tu vi thấp nhất chính là Võ Sư Hậu Kỳ. Trong đó thậm chí có hơn mười người còn là Đại Tông Sư.

Đại Tông Sư đâu phải tầm thường. Bình thường đều có thể xưng bá một phương. Nhất là gã khát máu tên Huyết Đồ kia, tên này cho Võ Văn cảm giác nguy hiểm vô cùng. Gã này có thể đã vô hạn tiếp cận Đan Cảnh.

Võ Văn nhíu mày, thức hải hắn lúc này chuyển động, thần thức phóng ra bên ngoài. Muốn xem rõ toàn cảnh nơi này. Nhưng sau khi phóng thần thức ra bên ngoài 100 trượng (~470m). Võ Văn ngẩn ra, địa lao này lại rộng đến vậy. Thần thức của hắn ở dạng bình thường không phóng hết nơi này.

Võ Văn nhắm mắt, trong đầu hắn như có gì đó bùng nổ, nhanh chóng sôi trào, thần thức đang giới hạn trong phạm vi 100 trượng nhanh chóng lan rộng ra. Trong chớp mắt đã đạt đến 150 trượng. Võ Văn mỉm cười, đây là Niệm lực diệu dụng.

Dùng niệm lực mở rộng thần thức, đây chỉ là năng lực cơ sở của Niệm, hắn đã nghe Cuồng Như Sương nói qua, Niệm lực còn nhiều diệu dụng thần thông hơn hắn tưởng tượng nhiều.

Thần thức của Võ Văn mở rộng đến phạm vi 200 trượng, liền ngay lập tức va đập vào 1 thứ gì đó. Cảm giác đau đớn làm hắn phải lui thần thức trở lại. Võ Văn nheo mày.

Cùng lúc này, gã công tử áo trắng đã đi ra bên ngoài lao ngục. Hắn bước vào một căn phòng lớn. Trong căn phòng này ngập tràn mùi đan hương cuồn cuộn.

Giữa phòng lúc này có 1 cái Cổ Đỉnh khổng lồ, chiều cao cũng phải 3 trượng.

Bên dưới đỉnh lúc này có 1 cái thanh niên mặc áo xám tro đang đả tọa nhắm mắt. Dung mạo hắn vô cùng bình phàm. Nếu chỉ nhìn qua trong đám người sẽ không ai lưu ý hắn. Nhưng thanh niên áo trắng nhìn thấy hắn nhẹ giọng nói:

“Tam sư huynh, ta đã về. Lần này Luyện Ngục nhất định sẽ mang cho chúng ta nhiều kinh hỉ.”

Gã nam nhân áo đen lúc này chợt mở mắt, khuôn mặt hắn bình phàm, nhưng đôi mắt lại sáng như sao trời. Giống như hắn cảm nhận được gì đó, nhếch miệng cười nhẹ nói:

“Đệ nói đúng.”

.....

Võ Văn chau mày, thần thức bị chặn đứng chỉ có 1 vài lý do. Có thể là gặp phải cấm chế thần thức, hoặc một số môi trường đặc biệt ngăn cấm, cũng có thể là do trận pháp.

Dù là nguyên nhân gì, đều mang lại cho hắn cảm giác không an toàn.

Đang lúc mọi người phân vân không biết làm gì, cũng không ai dám leo lên giường ngủ 1 giấc.

1 cái tráng hán ăn mặc có phần rách rưới, trên cổ đeo 1 cái hồ lô khô lớn, hắn khuôn mặt đỏ lừ, bước đi lảo đảo cười lớn 1 tiếng:

“Nơi này ngủ 1 giấc liền thống khoái.” nói rồi liền chọn 1 cái giường ở trung tâm. Hắn mở ra hồ lô, một mùi hương tửu ngào ngạt bay ra. Hắn nhanh chóng uống lấy 1 ngụm sảng khoái. Sau đó hắn lấy hồ lô làm gối, chân gác lên đùi, nhanh chóng nhắm mắt. Chỉ trong chớp mắt, liền có tiếng ngáy vang lên.

Võ Văn nheo mày nhìn, mùi rượu thật thơm nồng linh khí, có thể thấy khi gã này mở ra nắp rượu, có vô số người quay đầu nhìn với vẻ thèm thuồng. Nhưng không có một ai dám dây vào tên này. Đơn giản vì gã say rượu này tu vi lại là Đại Tông Sư đỉnh phong. Hắn ngoại hiệu gọi là Túy Điên Tử.

Đã từng nghe nói tên này trước kia vốn dĩ anh tuấn tiêu sái, gia sản khủng bố, lại thiên tư xuất chúng. Nhưng cuối cùng vì để mua 1 loại Thiên Tửu liền làm cho bản thân táng gia bại sản. Còn vô cớ chọc giận 1 thế lực khủng bố mới bị gán cho tử tội. Đây là một tên xem rượu còn hơn mạng.

Nhưng cũng không phải không ai dám dây vào. 1 gã lúc này mặc đồ bảnh bao, khuôn mặt chữ điền, mặc dù là tử tù nhưng tên này lại được mặc đạo bào khám đá quý, tay đeo nhiều vòng vàng, châu báo, trên cổ còn đeo 1 sợi dây chuyền khảm ngọc phát sáng. Võ Văn ngay lập tức nhận ra, đây là Dạ Minh Châu. Gã này chính là 1 kẻ giàu nứt vách. Hắn tên Thẩm Vạn. Đây là một gã có thể vì tiền tài mà bán cả mạng. Nhưng cũng là hiếm hoi một trong 3 kẻ có tu vị Đại Tông Sư Đỉnh phong ở đây. Hắn đứng trước mặt Tửu Điên Tử khẽ cười lạnh nói:

"Tửu Điên Tử, vò rượu này của ngươi, bổn đại gia rất thích, ngươi cho ta cái giá đi.”

Tửu Điên Tử lúc này tiếng ngáy của hắn liền ngắt quãng, hắn khẽ mở ra 1 mắt liếc nhìn Thẩm Vạn sau đó hô 1 chữ:

“Cút.”

“Ngươi” Thẩm Vạn tức run run ngón tay chỉ thẳng Tửu Điên Tử. Đang muốn ra tay thì trên người Tửu Điên Tử bỗng tán phát ra sát khí làm Thẩm Vạn có chút e ngại. Hắn phẩy ống tay áo tức giận bỏ đi, sau đó lại lựa chọn 1 cái giường ở gần trung tâm, nhanh chóng đả tọa.

Diệp Lăng lúc này vẫn thao thao bất tuyệt bên cạnh Võ Văn:

“Huynh đệ, Thẩm Vạn mặc dù tu vi mạnh mẽ, nhưng hắn chính là cố kỵ Tửu Điên Tử, Tửu Điên Tử hắn ta bị 1 cái đại gia tộc tu chân t·ruy s·át, vẫn có thể sống đến hiện tại. Chính là có điểm đặc biệt.”

Võ Văn nheo mày, đang không hiểu sao gã Diệp Lăng này cứ bám dính lấy hắn. Lúc này bên tai lại vang lên 1 tiếng:

“2 vị huynh đệ, 2 người các ngươi có muốn cá cược với ta, 2 gã Tửu Điên Tử và Thẩm Vạn này đấu với nhau, ai sẽ là người thắng không?”

Võ Văn hơi giật mình, ánh mắt ngay lập tức nhìn về phía sau, xuất hiện trong tầm mắt là 1 gã thư sinh điển trai nhưng khuôn mặt có chút tái nhợt. Nhưng đôi mắt hắn ta lại vô cùng sinh khí. Võ Văn nheo mày. Tên này chính là gã Đại Tông Sư đỉnh phong thứ 3 còn lại. Gã này Võ Văn nhớ qua, tên hắn gọi là Đỗ Vương. Tên này chính là một kẻ đam mê đỏ đen đến c·hết.

Diệp Lăng lại không hề lo lắng khi tiếp xúc Đỗ Vương. Hắn cười nhạt nói:

“Đỗ Vương, ta cũng là không dám xưng huynh gọi đệ với huynh, đến cả thân Phụ Mẫu, Nương tử, huynh còn gán nợ cờ bạc được, bọn ta làm gì dám xưng huynh gọi đệ.”

Đỗ Vương nghe thấy lời trêu chọc lại không hề tỏ ra khó chịu nói:

“Diệp huynh quá lời, cái gì gọi là gán nợ, chỉ là ta đang gửi họ đến một nơi tốt hơn, chỉ là chờ thời cơ đến, ta lại rước họ về.”

Võ Văn nghe đến đây, ánh mắt liền lạnh, lại gán cả cha, mẹ, vợ để trả nợ, đây chính là thương thiên hại lý, tán tận lương tâm đến chừng nào. Trong phút chốc liền nhìn Đỗ Vương với ánh mắt vô cùng chán ghét.

Đỗ Vương ngay lập tức cảm nhận được địch ý của Võ Văn, hắn chỉ cười trừ nói:

"Vị huynh đệ này có lẻ đã hiểu lầm ta quá sâu. Có những việc phải chính tai nghe mắt thấy thì mới hẳn là sự thật.”

Đỗ Vương sau đó liền thâm ý nhếch miệng bỏ đi qua chỗ khác, tùy ý chọn 1 cái giường mà đặt lưng.

Bên cạnh hắn lúc này xuất hiện 1 gã toàn thân che kín mít, không rõ mặt mũi. Hắn nhẹ giọng hỏi Đỗ Vương:

"Ngươi tại sao lại phải bắt chuyện 2 gã đó.”

Đỗ Vương khẽ cười thần bí nói:

“Chỉ là ta cảm thấy có 1 kẻ thú vị liền muốn bắt chuyện.”

Chương 133: Đêm không yên bình.