Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 134: Đơn giản trấn áp.

Chương 134: Đơn giản trấn áp.


Võ Văn đương nhiên không có thói quen phô trương như những gã kia. Hắn tùy tiện chọn 1 chiếc giường phía trong góc. Diệp Lăng thấy vậy cũng chọn ngay chiếc giường ở bên cạnh. Võ Văn cũng mặc kệ Diệp Lăng.

Hắn hiện tại chính là muốn tìm hiểu xem tại sao 'Dương’ tự của bản thân không có cách nào phóng xuất ra ngoài. Còn có huyết mạch tại sao lại bị kiềm tỏa. Chỉ cần mở được cả 2, hắn liền có khả năng phá vỡ được cái Vô Lượng Tỏa đang khóa chặt hắn.

Mặc kệ Diệp Lăng vẫn còn đang lải nhải ở bên cạnh. Võ Văn nhắm mắt. Niệm lực nhanh chóng nội thị đan điền, lục phủ ngũ tạng.

Kiểm tra 1 lúc, trán Võ Văn chợt lấm tấm mồ hôi. Hắn đã phát hiện ra nguyên nhân. Trong đan điền Võ Văn lúc này không hiểu tại sao lại xuất hiện một lớp sương trắng bạc. Nó đang bọc kín lấy 'Dương’ tự, làm Võ Văn không cách nào kết nối được với nó. Đoàn sương trắng này còn bám lấy huyết tủy của hắn.

Mỗi lần Võ Văn muốn điều động lực lượng huyết mạch, sương trắng liền ngay lập tức bám chặt huyết tủy của Võ Văn, làm tê cứng huyết mạch của hắn. Còn nữa, ở trong tâm mạch của hắn, 2 cái khiếu tâm lúc này cũng bị sương trắng che lại, không có cách nào dũng động.

Chỉ kỳ quái là đoàn sương trắng này dường như không hề muốn tổn thương hắn, chỉ đơn giản là đang phong bế không cho Võ Văn bộc phát sức mạnh vượt cấp của mình. Khi hắn sử dụng sức mạnh tu vi thuần túy. Sương trắng không hề ngăn cản hắn, linh lực vẫn di chuyển quanh kinh mạch thông thuận.

Võ Văn vô cùng khó chịu. Rốt cuộc là ai ra tay với hắn. Hắn không khỏi nghĩ đến nam nhân tóc lam kia. Đang lúc Võ Văn còn đang tìm hướng giải quyết.

Bên trong phòng giam lúc này chợt phát sinh tiếng động. Võ Văn đảo mắt nhìn, ngay lập tức phát hiện ra là Liễu Hạ Hạ. Cô gái này nhan trị đương nhiên không thể so với Dương Vân Nga hay Cuồng Như Sương. Nhưng cũng là có tư sắc không tệ.

Nàng ta lúc này cánh tay bị Tống Ngọc Vũ nắm lấy lôi đi. Nhìn khuôn mặt đầy d·â·m sắc của Tống Ngọc Vũ, có thể thấy hắn muốn hành sự ngay tại chỗ này.

Liễu Hạ Hạ mặc dù là Võ Sư Đỉnh Phong nhưng Tống Ngọc Vũ lại là Đại Tông Sư Trung kỳ, Liễu Hạ Hạ muốn phản kháng nhưng ngay lập tức bị Tống Ngọc Vũ nắm lấy cổ họng xách lên, chỉ có thể la ú ớ.

Tống Ngọc Vũ cười tà, bàn tay còn lại xé rách y phục của Liễu Hạ Hạ, lộ ra 1 bờ vai trắng nõn. Hắn cười lớn. Lại tiếp tục muốn xé tiếp. Ánh mắt Võ Văn có chút lạnh, đang muốn ra tay. Thì lúc này cẳng tay của Tống Ngọc Vũ liền bị 1 bàn tay khác nắm chặt cản lại.

Người nắm lấy tay của Tống Ngọc Vũ là 1 cái thanh niên áo trắng, hắn mi thanh mục tú, nhìn qua liền cho người ta cảm giác ngạo khí bừng bừng. Võ Văn nhớ mang máng tên này hình như tên là Hạ Trung Kiên. Tên này cũng là 1 cái Đại Tông Sư trung kỳ.

Tống Ngọc Vũ quay đầu nhìn, ánh mắt rét lạnh:

“Ngươi muốn c·hết sao?”

Hạ Trung Kiên cười lạnh nói:

“Đủ rồi, đêm nay ta muốn yên tĩnh.”

Tống Ngọc Vũ tán phát ra sát khí nhìn chằm chằm Hạ Trung Kiên:

“Ngươi nghĩ rằng ta không dám g·iết ngươi sao.” Không khí ngay lập tức trở nên giương cung bạt kiếm.

Tống Ngọc Vũ bàn tay buông ra Liễu Hạ Hạ, nắm tay như cương thiết vung mạnh đến Hạ Trung Kiên.

Nhưng Hạ Trung Kiên cũng không yếu thế, 1 cái phất tay, chưởng tâm đánh ra, quyền phong đối chưởng, cả 2 đều lùi lại 3 bước. Rõ ràng là bất phân thắng bại.

Tống Ngọc Vũ tức giận lại muốn xông lên. Hạ Trung Kiên liền giơ tay:

“Đủ rồi, ngươi nghĩ muốn kẻ khác nơi này được lợi sao?”

Tống Ngọc Vũ giật mình, ngay lập tức đảo mắt nhìn quanh. Hắn ngay lập tức hiểu ý của Hạ Trung Kiên. Tu vi của hắn và Hạ Trung Kiên sàng sàng như nhau, tiếp tục đánh nữa, cho dù hắn có thắng cũng sẽ mang thương. Ở đây không thiếu người mạnh hơn hắn. Còn có người nhìn hắn chướng mắt. Tống Ngọc Vũ nhìn chằm chằm Hạ Trung Kiên giọng đe dọa:

“Họ Hạ kia, phá chuyện tốt của ta, lần sau có cơ hội ta liền phế ngươi.” Nói rồi liền quay người rời đi. Ánh mắt vẫn còn thèm thuồng nhìn lấy Liễu Hạ Hạ đang ngồi trên đất.

Liễu Hạ Hạ nhìn Hạ Trung Kiên chắp tay: “Tạ ơn.”

Hạ Trung Kiên khoát tay sau đó lạnh nhạt nói: “Không có gì, ta chỉ là tiện tay mà thôi.”

Võ Văn tinh ý nhìn thấy khi Hạ Trung Kiên nói lời kia, khóe miệng có chút run lên, trực giác nói cho Võ Văn biết, tên này là đang hưng phấn. Rốt cuộc là vì gì. Võ Văn nheo mắt, hắn cảm giác thấy Hạ Trung Kiên nhìn Liễu Hạ Hạ không hề có 1 chút d·â·m sắc nào.

Diệp Lăng ở bên cạnh khẽ cười, nói thầm với Võ Văn:

“Huynh đệ nhìn không sai, Hạ Trung Kiên hắn chính là cũng có 1 cái bệnh, huynh đoán xem.”

Võ Văn tâm tư linh động, ngay lập tức nhìn ra vấn đề:

“Tên này mắc bệnh ái kỷ, ham hư vinh.”

Diệp Lăng ngay lập tức búng tay: “Chính xác, huynh đệ đúng không phải là người thường, ngay lập tức liền nhận ra.”

Chuyện thú vị còn xảy ra ở sau đó, Tống Ngọc Vũ vốn đang hằn học, khó chịu trong người, hắn nhìn quanh một vòng, muốn tìm một chỗ đặt lưng. Khi nhìn đến Võ Văn đang ngồi ở góc tường. Hắn dường như muốn làm gì đó phát bớt bực dọc trong người. Hắn từng bước đi đến trước mặt Võ Văn, chỉ thẳng vào mặt Võ Văn:

“Tiểu tử, lão gia ta muốn chỗ nằm của ngươi, cút.”

Võ Văn ngoại hình vô cùng tuấn lãng, nhìn qua như hạc giữa bầy gà, làm Tống Ngọc Vũ bình sinh liền cảm thấy chán ghét, lại nói đến Võ Văn tu luyện công pháp đặc thù, bề ngoài cho người ta cảm giác khí tràng không chút mạnh mẽ. Tống Ngọc Vũ ngay lập tức muốn chọn Võ Văn làm đá kê chân để phát tiết.

Diệp Lăng nhìn thấy cảnh này, miệng khẽ nhếch lên, rõ ràng không có ý can dự, một bộ muốn xem kịch vui.

Võ Văn khuôn mặt thờ ơ, nhẹ giọng hỏi lại:

“Ngươi muốn chỗ của ta.”

Tống Ngọc Vũ nheo mày, một bộ mất kiên nhẫn, hắn suy tư, theo lẽ thường tiểu tử này phải ngay lập tức cúi đầu, chắp tay nhường chỗ cho hắn chứ. Gã này lại dám hỏi lại chất vấn hắn. Tống Ngọc Vũ trợn mắt nói:

“Phải, mau cút.”

Võ Văn cười nhạt, hắn vốn chính là muốn điệu thấp, nhưng cũng không phải kẻ nào tùy tiện cũng có thể đến trêu chọc hắn. Hắn vỗ vỗ cạnh giường, lạnh lùng mở miệng:

“Nếu ngươi có thể ngồi được lên chỗ này, giường này thuộc về ngươi.”

Tống Ngọc Vũ nộ khí trùng thiên, tiểu tử này lại dám thách thức hắn, hắn không suy nghĩ ngay lập tức vồ đến, muốn chụp lấy Võ Văn t·ra t·ấn một phen.

Nhưng chỉ nhích người lên chưa đến 1 tấc, toàn thân Tống Ngọc Vũ giống như đ·ạ·n pháo b·ị đ·ánh bật về phía sau, cơ thể hắn ta rơi đập mạnh vào song sắt. Khi cơ thể hắn rơi xuống nền đất, gã ta đã hoàn toàn b·ất t·ỉnh, xương mặt bị lõm sâu vào bên trong, vẫn còn nhìn rõ vết hằn hình nắm đấm.

Cả đoàn người ngay tức khắc giật mình, hầu như không có ai nhìn thấy là ai ra đòn. 3 gã Đại Tông Sư lúc này kể cả Túy Điên Tử cũng mở mắt ra nhìn về phía Võ Văn. Cả 3 lập tức nheo mày cảm nhận được lực lượng vừa rồi bộc phát rất mạnh, thầm hô trong lòng : ‘Thật mạnh’.

Võ Văn đứng dậy, hắn đã từng nghe qua Tống Ngọc Vũ tàn hại nữ nhân như thế nào. Nếu đã ra tay, hắn cũng không muốn lưu người sống.

Chương 134: Đơn giản trấn áp.