Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Xuyên Mộng Giả
Unknown
Chương 137: Thượng Cổ sự thật
Thanh niên áo trắng có chút hiểu ra, liền gật đầu, lại tiếp tục hỏi:
"Tam sư huynh, Thượng Cổ Luyện Tạng Sĩ, chữ sĩ ở đây là chỉ Sĩ tử, những kẻ được chọn để c·hết à.”
Thanh niên áo xám suy tư 1 lúc, sau đó nhẹ lắc đầu:
"Cũng không hẳn là vậy, theo một số văn kiện ta tìm thấy. Thời thượng cổ, nhân loại tội lỗi chính là rõ ràng hơn hiện tại rất nhiều. Con người Thượng Cổ hầu hết đều dính vào bảy tội nguyên thủy. Chỉ có đến thời đại chúng ta, bắt đầu xuất hiện văn hóa và luật lệ, mọi tội lỗi mới dần được kiểm soát. Nên thời Thượng Cổ bất kỳ 1 cá nhân vào cũng có thể vào trong Thượng Cổ Luyện Tạng Sĩ. Không hẳn là kẻ được chọn để c·hết.”
Thanh niên áo trắng khẽ gật đầu, nghĩ đến gì đó liền hỏi:
"Tam sư huynh, nếu một người không có d·ụ·c vọng rõ ràng, chính là không có cách nào đã động Thượng Cổ Luyện Tạng Sĩ.”
Thanh niên áo xám hạ cờ khẽ nói:
"Không sai, chính là không có tác động nào.”
Cùng lúc này ở trong Linh Cảnh, Võ Văn vẫn đang tìm kiếm xung quanh, kỳ quái là không gian xung quanh không có chút ảnh hưởng nào với hắn.
.....
2 huynh đệ lại tiếp tục bàn luận. Thanh niên áo trắng nhẹ giọng nói:
“Tam sư huynh, theo lý mà nói, Thượng Cổ Luyện Tạng Sĩ, Mộc pháp, vốn dĩ không g·iết người, nhưng lại có nhiều người không vượt qua được. Nguyên nhân là tại sao?”
Thanh niên áo xám cười nhạt:
"Bọn họ luân hãm, tâm trí đã hoàn toàn biến mất.”
Gã áo trắng khẽ gật đầu.
Ở trong Linh Cảnh lúc này Võ Văn đã quét thấy một người. Đây là 1 kẻ vô cùng mập mạp. Cái đáng sợ ở đây, là Võ Văn nhìn thấy hắn đang cố gắng nhét cây cỏ vào trong miệng. Đến mức ngập tràn toàn cổ họng.
Võ Văn nhớ lại tên này tên là Trư Tiểu Cường, là một cái phàm ăn. Hắn vội vàng đến lay tỉnh người này. Nhưng khi đến nơi đã chậm. Người này đ·ã c·hết vì nghẹt thở.
Ánh mắt Võ Văn ngập tràn hoang mang. Rốt cuộc là chuyện gì, làm Võ Văn trở nên hoang mang. Hắn lại tiếp tục tìm kiếm xung quanh.
Tiếp sau lại tiếp tục nhìn thấy n·gười c·hết. Mà toàn bộ đều c·hết vì ham muốn của bản thân. Khi c·hết khuôn mặt bọn họ đều cười thỏa mãn.
.....
"Tam sư huynh, vậy làm cách nào để vượt qua Thượng Cổ Luyện Tạng Sĩ, Mộc pháp.” Gã áo trắng lại tiếp tục hỏi.
Thanh niên áo xám vẫn từ tốn trả lời:
"Ngũ đệ, thời đại Thượng Cổ coi trọng cường giả, kẻ bị luân hãm chính là xứng đáng c·hết, cường giả thật sự, tâm chí vô cùng kiên định, sẽ không lung lay. Và còn một điều nữa.”
Gã áo trắng gật đầu, tâm chí kiên định mới có thể đi xa, đây là chuyện thường thức. Nhưng hắn vẫn thắc mắc vế sau nữa liền hỏi:
"Tam sư huynh, điều còn lại là gì?”
Thanh niên áo xám hạ cờ cười nói:
"Chính là ngộ tính, chỉ có thể hiểu được áo nghĩa thực sự của Thượng Cổ Luyện Tạng Sĩ mới có thể vượt qua.”
Gã áo trắng giật mình, lúc này nhìn lại bàn cờ, nước cờ vừa rồi là một chuỗi liên hoàn, hắn đã bại một cách triệt để.
Lúc này ở bên ngoài phòng chợt vang lên tiếng động. Gã áo xám khẽ cười nói:
“Nhanh như vậy liền có người nhận ra áo nghĩa. Đợt này quả nhiên xuất hiện không thiếu kẻ tài.”
Trong phòng hội nghị lúc này 1 cái thân ảnh rơi xuống, hắn khuôn mặt thư sinh, một bộ văn nhã. Chính là Diệp Lăng.
Hắn vừa rơi xuống liền cười nói: “Đám cây kia lại giả dạng người nghe ta thuyết giảng làm thú vui, cũng có chút thú vị.”
Thanh niên áo trắng nhìn thấy Diệp Lăng khẽ nhíu mày: “Tên nhóc này là công tử của Diệp gia sao?”
Thanh niên áo xám khẽ gật đầu nói:
“Là hắn, nếu hắn thông qua hết lần này, liền để hắn đi. Diệp gia chúng ta cũng không cần trêu chọc đến.”
Diệp Lăng nhìn quanh 1 vòng khẽ nói: “Ồ, ta là ngưòi đầu tiên sao.” Diệp Lăng sau đó nội thị bản thân, một lúc liền kinh ngạc tán thán: “Thượng Cổ Luyện Tạng Sĩ quả nhiên thần kỳ.”
Sau đó nghĩ đến gì đó liền nói: “Vị huynh đệ kia của ta, hắn dường như không có d·ụ·c niệm thì cách nào vượt qua nhỉ.”
Không lâu sau đó lại có một người rơi xuống, người này khuôn mặt có chút tái nhợt, chính là Đỗ Vương.
Hắn vừa rơi xuống đất, ánh mắt có chút thất thẫn khẽ nói:
"Lần này còn chơi chưa đủ đã, đáng tiếc.”
1 canh giờ sau đó Túy Điên Tửu cũng xuất hiện rơi xuống. Hắn một bộ khó chịu lèm bèm:
“Hừ, toàn bộ đều là rượu dở, hại ta uống vào dơ hết cả cuống họng.”
Lần lượt, gian phòng liền trở nên đông đúc
....
Võ Văn lúc này vẫn đang tìm kiếm xung quanh. Nhưng nơi này quả thật rất rộng lớn.
Bỗng lúc này hắn nhìn thấy một cái bóng người, đây là 1 cái nữ nhân xinh đẹp.
Nàng ta lúc này đang ôm lấy một cái cây lớn. Toàn bộ thân cây đang quấn chặt lấy nàng ta.
Võ Văn ngờ ngợ nhớ ra nữ nhân này hình như tên là Chu Linh. Chính là cặp huynh muội luyến kia. Hắn có thể cảm nhận được cô ta vẫn còn hơi thở, ngay lập tức phóng đến.
Cảm giác rõ đối phương sinh mệnh vẫn còn rõ ràng. Bàn tay Võ Văn đang sờ đến thân cây muốn gỡ nó ra khỏi người nữ nhân.
Bất chợt lúc này thần kinh của Võ Văn bỗng trở nên căng cứng đến tột độ. Hắn nghe thấy 1 giọng nói vang lên:
"Muốn chạm vào ca ca của ta, c·hết.”
Không khí như bị cắt đôi, 1 cái trảo phong nhanh, gọn đến vô cùng cực đánh đến, tốc độ ra đòn và vị trí có thể nói là hoàn hảo đến cực điểm.
Võ Văn da đầu tê cứng, thân người nhanh như điện muốn lùi về phía sau. Nhưng trảo phong vẫn đi sợt qua cổ hắn. May mắn Võ Văn tu luyện thể pháp, chỉ để lại một v·ết t·hương nhẹ, nhanh chóng liền cầm được máu.
Võ Văn mắt trợn lên, vừa rồi thật là nguy hiểm. Nữ nhân kia trong phút chốc sức mạnh lại có thể sánh ngang Giả Đan cảnh, nếu không phải trực giác của hắn vô cùng khủng kh·iếp đã đầu mình 2 nẻo.
Hắn sợ hãi là vì đối phương là Đại Tông Sư sơ kỳ, tại sao lực bộc phát nhất thời lại kinh khủng đến vậy.
Và tại sao đối phương lại muốn g·iết hắn. Lại nhìn thấy đối phương lúc này nũng nịu níu lấy thân cây bên cạnh nói:
“ Ca ca có Linh Nhi ở đây, không ai dám đụng đến ngươi.”
Võ Văn nheo mắt, thân cây này sao lại là ca ca của cô ta rồi.
Đúng lúc này bên cạnh lại có 1 người đi đến, kẻ này toàn thân lấm lem máu, trên tay cõng 1 thanh đao đang không ngừng chém vào cây cối xung quanh. Võ Văn nheo mày nhận ra, đây chính là Huyết Đồ.
Lần này chứng kiến kẻ này vung đao, Võ Văn chợt tê cả da đầu. Hắn đoán không sai. Tên này thực lực vô cùng kinh khủng kh·iếp, đã vô cùng tiếp cận Chân Đan cảnh. Tên này đối cứng với hắn hiện tại, Võ Văn cũng không có nắm chắt.
Càng kỳ quái hơn, hướng di chuyển của gã ta lúc này chính là tiến về phía Chu Linh.
Nhìn điệu bộ hưng phấn của hắn, Võ Văn cũng không biết hắn ta có còn tỉnh táo hay không.
Lúc này hắn ta đã gần đến chỗ của Chu Linh. Chỉ còn cách 20 trượng. Võ Văn nheo mày, tiếp tục nữa, rất có thể Chu Linh sẽ bị gã này chém c·hết. Nhưng cô ta vừa rồi hạ sát thủ với hắn. Hắn có nên cứu cô ta hay không?
Huyết Đồ lúc này đã đến rất gần, mũi và môi hắn giật liên tục, dường như cảm nhận gì đó. Miệng rên vui sướng:
"Nhân loại, đây mới là nhân loại.”
Hắn cười lên sung sướng cực đỉnh, giương đao chém đến Chu Linh