Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Xuyên Mộng Giả
Unknown
Chương 138: Áo nghĩa Thượng cổ luyện tạng sĩ
Ngay lúc đao quang sắp chém qua người Chu Linh, Võ Văn nhanh như điện xẹt liền xông đến.
Tay phải chắp đao, như sóng ngược dòng, thủy lưu phá sóng đánh ra.
Nghịch lưu
Đao phong chạm đến đao của Huyết Đồ vang lên tiếng đinh tai nhức óc. Huyết Đồ ngẩn người.
Tay còn lại của Võ Văn ngay lập tức nắm lấy Chu Linh, phóng qua một bên.
Chu Linh lúc này vẫn như điên dại, miệng hô:
"Tránh ra, ta là của ca ca.”
Nói rồi tay lại bóp thành trảo đánh đến Võ Văn. Võ Văn kinh hãi, không dám giữ đến nàng. Nhanh chóng ném qua 1 bên nhưng trảo phong vẫn sượt qua trán của Võ Văn, để lại 1 vệt máu dài.
Võ Văn lúc này đã trở nên vô cùng cuồng nộ, nữ nhân này không biết lý lẽ hay sao.
Vết máu của Võ Văn rơi đến người của Huyết Đồ. Huyết Đồ trong phút chốc liền trở nên bừng tỉnh đến lạ thường.
Biểu tình của Huyết Đồ bỗng trở nên kỳ lạ đến cùng cực. Hắn le lưỡi nếm lấy huyết tương. Ánh mắt có phần điên cuồng bỗng xuất hiện 1 tia dị sắc. Hắn trở nên bình tĩnh nói:
“Tiểu tử, máu huyết của ngươi...”
Võ Văn chau mày, hắn lúc này đã nghĩ đến phải khổ chiến một trận. Huyết Đồ lúc này cơ thể bỗng phát sinh dị biến.
Hắn lẩm bẩm vài tiếng nói:
“Máu người, đây mới thật sự là chân huyết.”
Thể nội của Huyết Đồ lúc này bỗng phát sinh gì đó. Võ Văn nheo mày. Không hiểu sao trong thức hải hắn có thứ gì đó rung động dữ dội khi chứng kiến Huyết Đồ hiện tại.
Huyết Đồ toàn thân run lên. Hắn khẽ run giọng nói:
“Nơi này lại thú vị đến vậy.”
Hắn ta lại nhìn đến Võ Văn, khóe miệng cong lên hình vòng cung tà dị nói:
“ Tiểu tử, đao pháp vừa rồi của ngươi, máu huyết của ngươi, sẽ thuộc về ta.”
Võ Văn chau mày, đang suy nghĩ có nên ra tay trước chiếm tiên cơ, thân ảnh của Huyết Đồ dần tan biến vào trong hư không làm Võ Văn ngẩn ra.
Võ Văn tinh thần cảnh giác nhìn xung quanh muốn tìm kiếm thân ảnh Huyết Đồ.
Một lúc sau Võ Văn híp mày, Huyết Đồ đã thực sự biến mất, hắn ta là đã dịch chuyển đi nơi khác hay đã rời khỏi Linh Cảnh.
Võ Văn cau mày, rốt cuộc là trong này có gì đó bí ẩn, hắn đã tìm khắp nơi này, ở đây linh khí cũng không nồng đậm, cũng không có trọng bảo, tài nguyên gì hết, chỉ toàn là cỏ cây đơn thuần.
Bỗng chốc lúc này bên cạnh Chu Linh lại 1 thân cây mọc lên bám lấy nàng ta như khi nãy, dị biến làm Võ Văn ngẩn ra, hắn nhớ đến khi nãy lúc Huyết Đồ xuất hiện, cũng có vô số thân cây xuất hiện quanh hắn ta, đây là chuyện gì?
......
Tác hiện tại đang thất nghiệp nên mỗi ngày sẽ liên tục bạo chương từ 3-5 c, mong lão huynh đệ nào có lòng, ủng hộ cho tác 1 ly cf, để tác có động lực viết, cảm ơn các lão hữu nhiều, mbbank 0825133679
.....
Ở một nơi nào đó sâu thẳm dưới lòng đại dương, một cái nam nhân tóc lam khuôn mặt trầm lắng đang ngồi trên ghế rồng, ánh mắt chăm chú nhìn vào 1 chiếc gương đồng cổ lớn.
Bất ngờ là trong gương lúc này đang phản chiếu lại hình ảnh của Võ Văn trong Linh Cảnh, giống như đang xem tường thuật trực tiếp.
Bên cạnh hắn lúc này đang đứng một cái thanh niên trẻ tuổi, khuôn mặt anh tuấn nhưng có phần yêu dị, hắn mang áo bào bạch kim giáp gai, càng tô phần mỹ cảm khó nói.
Nam nhân tóc lam khẽ hỏi:
“Tiểu Ngư, ngươi đánh giá hắn ta thế nào?”
Thanh niên gọi là Tiểu Ngư vội nói:
"Sư tôn, tiểu sư đệ thiên phú tuyệt luân, nhưng tính cách có phần quá lương thiện, vừa rồi đáng lẻ ra không nên cứu lấy nữ nhân kia, đây là hành động mua dây buộc mình, sau này nếu vẫn như vậy sẽ mang lại rắc rối cho hắn.”
Nam nhân tóc lam khẽ nhếch miệng nói:
“Ta cũng chưa nhận hắn làm đệ tử, cũng không cần gọi hắn là sư đệ. Ngươi nói không sai, nếu như là người bình thường, chả có ai lại ngu ngốc đi cứu kẻ vừa muốn g·iết mình cả. Nhưng nếu chọn lựa khoanh tay đứng nhìn. Hắn cũng không đáng để ta phải quan tâm.”
Thanh niên gọi Tiểu Ngư ngẩn ra, hắn vẫn không hiểu ý của sư tôn. Sư tôn thâm sâu khó dò, hắn chưa bao giờ hiểu được người.
Hắn lúc này có phần khó hiểu mới hỏi nam nhân tóc lam:
“Sư tôn, hắn ta không có d·ụ·c niệm rõ ràng, người đưa hắn vào Thượng Cổ Luyện Tạng Sĩ chính là một điểm tác dụng cũng không có. Tại sao phải phí công như vậy?”
Tiểu Ngư biết rõ với thần thông của sư tôn, muốn đưa Võ Văn ra khỏi Linh Cảnh trở về đây chỉ là 1 cái phất tay mà thôi. Nhưng nhọc công làm vậy để làm gì?
Nam nhân tóc lam khẽ cười nhạt:
“Ta chính là muốn hắn hiểu được áo nghĩa thật sự của Thượng Cổ Luyện Tạng Sĩ.”
Tiểu Ngư ngẩn ra khẽ hô: “Làm sao có thể?”
Nhưng nhìn điệu bộ hiển nhiên của sư tôn, hắn không dám lãnh đạm, tiếp tục nhìn vào gương đồng, hắn biết rõ sư tôn sẽ không bao giờ bắn tên không đích.
....
Võ Văn lúc này đang quan sát lấy Chu Linh.
Chu Linh lúc này trạng thái rõ ràng có chút thất thường, không hề minh mẫn. Võ Văn nheo mày, chẳng lẻ đối phương bị dính phải mị thuật.
Chu Linh mở miệng nũng nịu rên rỉ nói:
“Ca ca, đừng rời xa ta, ta cần ngươi.”
Trong mắt nàng ta lúc này thân cây cũng chính là Chu Tổn ca ca của nàng. Chu Tổn khẽ cười nhẹ nói:
"Ta sẽ không rời bỏ ngươi, ta yêu ngươi, Chu Linh.”
Lúc này bỗng chốc thần thái của Chu Linh có phần đơ ra. Khuôn mặt có chút phiếm hồng ngay lập tức giãn ra, mắt trợn tròn quỷ dị.
Võ Văn ánh mắt tập trung, đây là nàng ta bỗng chốc thanh tĩnh?
Chu Linh mở miệng rét lạnh:
“Ngươi không phải ca ca của ta, ca ca sẽ không bao giờ nói yêu ta, càng sẽ không gọi tên của ta”
Chu Linh ngay lập tức ra trảo phong, 2 tay nàng 10 móng vuốt sắc nhọn đến kinh khủng kh·iếp, thân cây bị tán thành vô số mảnh.
Chu Linh ngay lúc này thể nội có chút sôi trào lên. Võ Văn chứng kiến cảnh này như bắt phải một điều gì đó như vừa rồi nhìn thấy Huyết Đồ.
Trong thức hải của Võ Văn, có thứ gì đó rung động kịch liệt. Làm đầu Võ Văn đau đến muốn nứt vỡ. Hắn giật mình, vội vàng nội thị Thức Hải.
Khi nhìn vào bên trong thức hải lúc này, Võ Văn kinh ngạc đến vô cùng, trong thức hải của hắn lúc này bỗng nhiên xuất hiện một vật thể lạ. Nó giống như một phiến đá xù xì màu đen tuyền đang chiễm trệ tại thức hải của hắn. Võ Văn trợn tròn mắt, đây là thứ gì?
Phiến đá lúc này bỗng chốc rung động kịch liệt, đầu của Võ Văn lại đau muốn nứt ra. Theo phiến đá truyền ra lực lượng.
Lực lượng nhanh chóng dung nhập vào 2 mắt của Võ Văn. Võ Văn tầm nhìn lúc này giống như rơi vào vũ trụ chi lý, nhìn thấy vạn vật nguyên tố trong giây lát, sau đó lại trở về thực tại.
Mắt của Võ Văn quét đến thể nội của Chu Linh, tinh thần chăm chú đến cực đỉnh, hắn nhìn thấy thể nội của Chu Linh có 1 nơi đang phát sáng màu thanh quang, nó đang tham lam hấp thu nguyên tố Mộc ở nơi này. Thứ này lại là gan mật. Hay còn gọi là Tạng Can.
Võ Văn ngay tức khắc giống như thông thấu hết mọi thứ, hắn khẽ run giọng hô:
“Đây là áo nghĩa của nơi này, Mộc tương ứng Tạng Can, nơi này là Luyện Tạng pháp...”
.....
Ở sâu dưới lòng đại dương, nam nhân Tiểu Ngư chứng kiến hết thảy còn kinh ngạc há hốc mồm. Hắn nhìn đến sư tôn của mình, có chút khó tin nói:
"Nguyên Sơ Chân Thạch, sư tôn lại cho hắn ta cả đồ vật này.”