Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 139: Dăng đạo nhân

Chương 139: Dăng đạo nhân


Tiểu Ngư có chút thất thần nhìn sư tôn của mình. Thật sự đồ vật này hắn cũng vô cùng muốn. Nhưng chưa bao giờ dám mở miệng ra xin Sư tôn. Không nghĩ đến người lại đưa nó cho người khác.

Nam nhân tóc lam đương nhiên cảm nhận được, hắn khẽ cười nhạt nói:

"Sao, có oán niệm à?”

Tiểu Ngư giật mình, vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc nói:

"Đồ nhi không dám.”

Nam nhân tóc lam khẽ lắc đầu, sau đó lạnh nhạt nói:

"Ngươi cũng không cần mơ tưởng đến nó, Nguyên Sơ Chân Thạch là biết chọn chủ, ngay cả ta khi có được nó cũng chưa bao giờ là chủ nhân chân chính của nó. Ta chỉ có thể sử dụng 1 chút da lông của nó mà thôi.”

Tiểu Ngư nghe vậy liền kinh ngạc, hắn không kiềm được tò mò hỏi:

"Sư tôn, Chân Thạch chọn chủ dựa trên những cơ sở nào, chẳng lẻ là vì tiểu sư đệ hắn đã mở ra nhập thần tọa chiếu và tinh thần niệm lực trước Đan Cảnh.”

Nam nhân tóc lam khẽ cười nhạt nói: “Đó chỉ là một phần thôi.”

Tiểu Ngư ngẩn ra, Lạc Vô Thủy thần thái bỗng trở nên khác lạ, giống như hồi tưởng lại một đoạn quá khứ, hắn thở sâu một hơi nói:

"Chân Thạch vốn dĩ cũng không phải của ta, nó vốn thuộc về một vị bằng hữu quá cố.”

Tiểu Ngư nheo mày hỏi:

“Đồ nhi có thể biết vị đó là ai không?”

Lạc Vô Thủy cảm thấy sự việc này cũng không có gì phải che dấu:

“"Ngươi đã từng nghe qua Hồng Vân.”

Tiểu Ngư ngẩn ra nói:

“Chính là Hồng Hoang đám mây đầu tiên kia, kẻ được gọi là Hồng Hoang người tốt, có kết cục bi đát kia. Hắn là chủ nhân của Chân Thạch sao.”

Lạc Vô Thủy gật đầu tiếp tục nói:

"Hắn ta xem như là chủ nhân đầu tiên của Chân Thạch, sau đó Chân Thạch rơi đến Nam Hoang chúng ta, người sở hữu nó, hắn cũng có ngoại hiệu là Nam Hoang người tốt, ngươi chắc đã từng nghe qua hắn, Quân Tử.”

Tiểu Ngư kinh hô:

“Là Quân Tử Đại Đế, thuần thú sư mạnh nhất Nam Hoang.”

Lạc Vô Thủy khẽ cười nhạt:

“Thuần Thú sao? Thực sự hắn ta chả hề có pháp môn thuần thú nào hết, toàn bộ Linh Thú của hắn đều bị lòng nhân từ của hắn mà cảm hóa, và hắn cũng chưa bao giờ xem bọn nó là thú sủng mà giống như là bằng hữu”

Tiểu Ngư ngẩn ra, hắn nhớ đến giai thoại của Quân Tử Đại Đế. Ngài đã từng tha mạng cho chuột, hồ ly và kể cả ruồi. Mà bọn chúng sau này đều lột xác thành Hư Thần.

Lạc Vô Thủy ánh mắt bỗng trở nên căm phẫn nói:

“Hắn vỗn dĩ nhân từ đến vô cùng, cuối cùng lại c·hết thảm trong tay s·ú·c· ·v·ậ·t hắn xem là bằng hữu.”

Lạc Vô Thủy ánh mắt nồng đậm sát khí nhìn Tiểu Ngư nhẹ giọng nói:

“Tiểu Ngư, nếu ngươi có cơ hội tấn thăng thành Chân Thần, nhất định phải giúp ta g·iết 1 người.”

Tiểu Ngư khuôn mặt trở nên nghiêm trọng hỏi:

“Sư tôn, kẻ đó là ai?”

Lạc Vô Thủy ánh mắt híp lại, rặn ra từng chữ:

"Nam Hoang phản đồ, Dăng đạo nhân.”

Tiểu Ngư ngẩn ra, Dăng ở đây chính là con ruồi. Hắn ngay lập tức xác định được kẻ kia là ai. Chính là con ruồi ngày đó đi theo Quân Tử Đại Đế.

....

Hồng Hoang Linh Sơn, nơi này như bồng lai tiên cảnh, đậm đà linh khí.

1 cái bóng người nam nhân đang ngồi đả tọa chợt mở ra đôi mắt. Hắn đáy mắt sâu hắm, lúc này toát ra hồng mang tức giận.

Ở cạnh hắn lúc này xuất hiện một cái nữ nhân ăn mặc gợi cảm. Khuôn mặt linh lung tuyệt trần, chỉ là cánh mũi có phần hơi nhọn, nàng ta nhìn thấy biểu cảm của hắn ta liền vội vàng hỏi:

“Dăng, ngươi làm sao vậy?”

Nam nhân ánh mắt tán phát sát khí nói:

“Có kẻ nhắc tên của ta.”

Nữ nhân nghe vậy liền nhíu mày:

"Là kẻ thù sao?”

Nam nhân trầm tư sau đó gật đầu: “Không sai.”

Sau đó hắn nhẹ giọng nói:

“Văn, ngươi không phải lo lắng, chúng ta ở Linh Sơn, bọn chúng trừ khi muốn c·hết mới dám đến đây.”

Nữ nhân nghe vậy khẽ gật đầu

.....

Tiểu Ngư lại tiếp tục hỏi:

“Sư tôn, người nói chính là Chân Thạch chọn tiểu sư đệ làm chủ nhân là vì hắn là một người tốt giống Quân Tử Đại Đế sao?”

Nam nhân tóc lam trầm tư một chút, sau đó lạnh nhạt nói:

“Không hẳn vậy, tiểu tử này là người tốt nhưng chắc hẳn không nhân hậu đến cấp độ của Quân Tử, nhưng Chân Thạch chọn hắn làm chủ, chính là có nguyên nhân của nó, có thể do hiện tại đang là 1 thời kỳ đặc biệt, nó cũng thay đổi tiêu chuẩn chọn chủ nhân của mình.”

Lạc Vô Thủy nhớ đến khi chạm mặt Võ Văn, Chân Thạch liền rung động kịch liệt. Nó chính là khao khát chọn Võ Văn làm chủ. Lạc Vô Thủy liền thành toàn cho nó. Đây là di vật của bằng hữu. Hắn hơn ai hết muốn tìm chủ nhân chân chính cho nó.

.....

Luyện ngục hiện tại đã trải qua 2 ngày. Thanh niên áo xám tro nhìn quanh đám người không thấy thân ảnh Võ Văn chợt có chút nhíu mày thất vọng nói:

"Hắn ta chẳng lẻ làm ta thất vọng sao.”

Cùng lúc này 2 cái thân ảnh rơi xuống mặt đất chính là Võ Văn và Chu Linh.

Chu Linh rơi xuống mặt đất vừa nhìn thấy Chu Tổn trong đám người liền lao đến ôm chặt lấy hắn nói:

"Ca ca, ta đã sợ không nhìn thấy ngươi.”

Chu Tổn khẽ cười, hắn biết muội muội của hắn thiên phú trác tuyệt, nhất định không dễ rơi đến vậy.

Thanh niên áo xám nhìn thấy Võ Văn xuất hiện khẽ nhếch miệng hài lòng.

Võ Văn lúc này giống như có cảm ứng quay đầu nhìn về một phía, chính là nơi của thanh niên áo xám ở bên ngoài.

Thanh niên áo xám khẽ gật đầu nói: “Trực giác rất mạnh, tốt.”

Võ Văn nhíu mày, vừa rồi hắn cảm giác được có 1 lực lượng kinh khủng đang nhìn chăm chú hắn, lúc này cảm giác đã biến mất.

Diệp Lăng lúc này đi đến khẽ vỗ vai Võ Văn tán thưởng:

"Huynh đệ, ta nhìn ngươi phúc lớn, mạng lớn, nhất định không dễ c·hết như vậy. Huynh đệ, có thể kể ta nghe ngươi dùng d·ụ·c niệm nào để vượt qua lần này không?”

Võ Văn làm ngơ không đáp, nhưng nhìn Diệp Lăng 1 chút hắn khẽ hỏi:

“Ngươi chính là biết rõ Linh Cảnh này là thứ gì phải không?”

Diệp Lăng khẽ cười tà, sau đó vỗ đầu cười nói:

“Biết cái gì, ta có biết gì đâu.”

Võ Văn nheo mày, có thể làm cho 1 kẻ nhiều chuyện khống chế bản thân, nơi này không đơn giản.

Hắn nhìn ngắm mọi người xung quanh liền nhìn thấy 2 người Liễu Hạ Hạ và Tống Ngọc Vũ vẫn còn sống.

Tống Ngọc Vũ là cái người d·â·m tiện, nhưng bản chất hắn thích chính là h·iếp d·â·m người. Sau một lúc hắn cảm thấy mọi thứ đạt được quá dễ dàng, khoái cảm liền mất, hắn nhờ vậy liền lấy được thanh tỉnh mà thoát ra.

Liễu Hạ Hạ có chút khác biệt. Nàng ta vậy mà ở trong Linh Cảnh đột phá Đại Tông Sư. Trong phút chốc lấy lại 1 tia thanh tỉnh mà lĩnh ngộ được Luyện Can pháp. Đây chính là nhân họa đạt phúc.

Thanh niên áo trắng lúc này xuất hiện giữa toàn trường. Hắn vỗ tay 1 tiếng tán thưởng nói:

“Chúc mừng các ngươi đã vượt qua Luyện ngục ải thứ nhất, 50 người sống sót là 14 người. 36 người còn lại đều đ·ã c·hết.”

Võ Văn nheo mày, một ải liền c·hết mất 36 người. Vừa rồi nếu không phải nhờ Chu Linh và viên tinh thạch trong đầu kia, hắn không lĩnh ngộ được Luyện Can pháp, cũng không cách nào thoát ra.

Thanh niên áo trắng cười lớn:

“Trở về đi, đã có rượu thịt sẵn sàng chờ đợi người chiến thắng.”

Võ Văn men theo đoàn người đi, tinh thần thì đang nội thị vào tạng can, muốn xem thử Luyện Can pháp diệu dụng.

Xem thử một lúc, Võ Văn liền giật mình

(*Quân tử trích chuyện cổ tích VN chàng Quân Tử)

Chương 139: Dăng đạo nhân