Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 141: Thượng Cổ Luyện Tạng Sĩ, hỏa pháp.

Chương 141: Thượng Cổ Luyện Tạng Sĩ, hỏa pháp.


Nhìn thấy muội muội của mình có biểu hiện lạ, Chu Tổn nhíu mày hỏi:

"Tiểu Linh Nhi, muội sao vậy?”

Chu Linh nghe thấy vội ôm chặt cổ Chu Tổn nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì ca ca.”

Khuôn mặt Chu Tổn dần đanh lại.

Nhìn thấy Võ Văn bước vào bên trong, 1 cái người đang bị trói gô trong đám, toàn thân hắn chợt run run cười khặc khặc chính là Huyết Đồ, hắn ta giống như chưa bao giờ tỉnh táo đến vậy mở miệng nói:

"Hắn ta vào trong rồi sao, ta cũng muốn vào trong đó.”

Như để đáp ý hắn, thanh niên áo trắng trực tiếp kéo hắn đến tháo ra cột xiềng ném vào bên trong.

Trong đám người lúc này có một kẻ mắt hiện tia máu vô cùng giận dữ vì Võ Văn lại dám c·ướp đi phong quang của hắn. Không ai khác chính là Hạ Trung Kiên.

Hắn lúc này đã vô cùng điên tiết, tự hỏi bản thân tại sao không phải là người đi vào đầu tiên. Tự trách lòng vừa rồi lại phát sinh ra sợ hãi. Trong lòng không hiểu liền sinh ra địch ý rất lớn với Võ Văn.

Ngay sau đó mặc dù hắn ta trán đổ mồ hôi đầm đìa vẫn cố gắng run rẩy bước vào trong Linh Cảnh. Hắn không muốn có thêm người c·ướp đi phong quang của hắn.

Tiếp sau đó đồng loạt là 2 người Đỗ Vương và Diệp Lăng.

Diệp Lăng một bộ ung dung tự tại, dường như đã biết trước điều gì. Còn Đỗ Vương hắn chỉ sợ cược mạng chưa đủ lớn. Nhìn biểu cảm liền biết hắn đang rất hưng phấn.

Túy Điên Tử cũng không nghĩ nhiều, mở nắp hồ lô hớp 1 ngụm rượu lớn, từng bước lảo đảo đi vào bên trong.

Đám người còn lại mặc dù s·ợ c·hết nhưng trước sức ép của thanh niên áo trắng chỉ có thể mang theo lo sợ bước vào bên trong. Thẩm Vạn vì sợ hư hỏng tài bảo còn cẩn thận cất sâu vào túi áo.

....

Võ Văn rơi xuống mặt đất, hắn tấm tắc lấy làm lạ, mặt đất giống như làm từ cát đỏ, nhưng qua hắc thạch phân tích, Võ Văn nhận ra thứ này lại là hỏa diễm kết tinh, nhưng cũng không quá nóng, có chút thần kỳ.

Nhìn quanh 1 vòng, đây là 1 không gian ngập tràn hỏa diễm, nhưng đối với Võ Văn lại cảm thấy có chút dễ chịu, có lẻ là do công pháp hắn tu luyện có chút đặc thù.

Võ Văn lúc này liền sinh ra chủ ý, ngay lập tức ngồi xuống nhắm mắt đả tọa. Ngay lập tức vận chuyển Dương quyết.

Sau 1 lúc Võ Văn cong lên khóe miệng, quả nhiên nơi này là thiên đường tuyệt hảo để tu luyện Dương Quyết. Hỏa linh khí như dòng l·ũ c·uốn mạnh vào thể nội của Võ Văn. Tu vị của hắn đang từ từ tăng lên.

....

Ở nơi khác lúc này Huyết Đồ đang dần trở nên suy sụp tinh thần, hắn dường như không tìm thấy bóng người nào để g·iết chóc, thế giới rộng lớn này giống như chỉ còn có một mình hắn.

....

Đỗ Vương lúc này đang ở một tòa thành vô cùng xa hoa, toàn bộ người trong thành đều ăn mặc giàu có, lầu son gác tía san sát nhau. Đỗ Vương tìm thấy một người dò hỏi:

“Vị huynh đệ này, tòa thành này Đổ phường nằm ở đâu, có thể chỉ cho ta không?”

Người kia nhìn Đỗ Vương với ánh mắt ngờ nghệch:

“Đổ phường, ở nơi này làm gì có Đổ Phường?”

Đỗ Vương nghe thấy liền trợn mắt hỏi:

“Tại sao lại không có?”

Người kia liền cười nhạo trả lời:

“Đổ phường vốn là nơi bọn nghèo hèn ngu ngốc nghĩ đến để hy vọng thay đổi vận mệnh, cuộc đời, ngươi nhìn chúng ta ai cũng sung sướng, giàu có tại sao phải cần đến đổ phường.”

Đỗ Vương nghe vậy trạng thái liền trở nên khó chịu vô cùng. Hắn gằn giọng nói:

“Ta không tin.”

.....

Thẩm Vạn tỉnh lại ở bên đường. Hắn nhìn lại bản thân lúc này, 1 chân đã mất đi, quần áo rách rưới, toàn thân đầy mụn nhọt, bên cạnh còn có 1 cái bát mẻ, bên trên vung vãi vài đồng bạc lẻ. Người đi đường đi ngang qua hắn đều nhìn hắn bằng ánh mắt khinh miệt. Hắn kinh hãi hô:

“Tài bảo của ta đâu hết rồi.”

.....

Hạ Trung Kiên tỉnh dậy ở trong 1 căn phòng giam. Hắn cảm thấy toàn thân bị xích chặt. Miệng lưỡi khô khốc. Hắn nghe thấy bên tai vang lên giọng nói:

"Ngươi chỉ là một kẻ ti tiện, lại dám tự mình phong hầu xưng bá 1 phương, không nghĩ đến thân phận của bản thân.”

......

Diệp Lăng tỉnh lại, hắn nhìn thấy mình trở lại Diệp gia, hắn nhìn thấy thân phụ, thân mẫu và muội muội của mình. Nhưng kỳ quái là hắn không cách nào mở miệng ra nói chuyện được với họ, đây là chuyện gì, hắn trợn mắt kinh hoảng.

....

Liễu Hạ Hạ lúc này nhìn thấy bản thân trở về lại Ô Nha Sơn, về lại lúc cái ngày nàng kết hôn với Ô Nhị Nha. Ô Nhị Nha hôm đó trở nên say khướt liền nằm b·ất t·ỉnh ở trên giường.

Nửa đêm lúc này, 1 cái nam nhân mũi ưng, thân hình cao lớn từng bước đi vào bên trong nhẹ giọng nói:

“Hạ Hạ, Nhị Nha hắn đã say khướt rồi, để ta đến thay hắn chăm sóc cho ngươi.”

....

Chu Linh tỉnh dậy lúc này liền phát hiện mình đang đội rèm châu sa, nàng ngay lập tức tháo rèm châu, liền phát hiện bản thân đang diện áo cưới màu đỏ rực, cả người đang ngồi xe ngựa.

Bên ngoài lúc này vang lên tiếng nói là nha đầu Tiểu Thanh từ nhỏ đã hầu hạ nàng:

“Tiểu thư, lão gia đã sắp xếp mối thông hôn này là tốt cho tiểu thư cũng như Nhị công tử, xong chuyện này địa vị của Nhị công tử và tiểu thư lại càng thêm vững chắc. Tiểu thư nên nghe theo ý của lão gia.”

......

Ở ngoài lúc này, 2 cái sư huynh đệ lúc này không tiếp tục đánh cờ, mà cả 2 đang thưởng trà. Thanh niên áo trắng nhẹ giọng hỏi:

“Tam sư huynh, theo sư huynh nói, Hỏa pháp vẫn tiếp tục là mị cảnh sao?”

Tam sư huynh nhẹ hớp 1 ngụm trà đáp:

“Không sai.”

Thanh niên áo trắng tò mò hỏi:

“Tam sư huynh, vậy nó khác với mị cảnh ở Mộc pháp như thế nào.”

Thanh niên áo xám tro nhẹ cười nói:

“Nếu Mộc pháp là d·ụ·c niệm buông thả, thì Hỏa pháp nó ngược lại, nó gọi là nộ hỏa công tâm.”

Thanh niên áo trắng nhíu mày:

"Nộ hỏa công tâm? Là có ý gì?”

Thanh niên áo xám từ tốn trả lời:

“Nếu Mộc tượng trưng cho sinh trưởng nó chính là kích thích người khác sinh ra d·ụ·c niệm. Còn Hỏa tượng trưng cho sự nóng giận, nó làm cho người ta nghĩ đến nỗi đáng sợ nhất trong cuộc đời mà mà họ phải đối mặt.”

Nam nhân áo trắng gật đầu, hắn nghĩ đến gì đó liền nói:

“Đây chẳng lẻ chính là ...”

Thanh niên áo trắng gật đầu:

“Không sai, chính là tâm ma. Kẻ nào có ý chí vượt qua tâm ma, sẽ hiểu được áo nghĩa của Hỏa pháp.”

Hắn không cần giải thích hướng ngược lại, không vượt qua được tâm ma, chính là thần trí hoàn toàn trở nên ngu độn, c·hết trong Hỏa pháp.

Gã áo trắng nghĩ đến gì đó liền hỏi:

“Nếu như vậy kể cả người không có d·ụ·c niệm cũng sẽ xuất hiện tâm ma đúng không.”

Tam sư huynh nhếch miệng gật đầu:

“Không sai.”

....

Võ Văn mở mắt ra, lúc này hắn nhìn thấy bản thân đang ở trên một chiếc giường phủ nệm quen thuộc. Hơi chanh xả quen thuộc phả vào mũi làm hắn trở nên vô cùng thoải mái.

Đập vào mắt là 1 căn phòng 25m2 vuông vức đổ bằng bê tông màu kem, trong phòng bài trí xơ xài.

Phía trên đầu giường lúc này một cái nữ nhân trung niên tuổi tầm 40 vô cùng xinh đẹp xuất hiện. Nhìn thấy người này mắt Võ Văn chợt rưng rưng:

"Mẹ...”

Nữ nhân nhìn thấy Võ Văn tỉnh dậy khẽ cười nói:

“Võ nhi, tỉnh dậy rửa mặt rồi xuống ăn sáng đi con, đồ ăn nguội hết rồi.”

Võ Văn ngẩn ra, hắn lúc này dường như đã quên hết thảy ký ức trong thân xác Tiêu Vũ Sinh. Hắn ngoan ngoãn ngồi dậy đi xuống rửa mặt.

Chương 141: Thượng Cổ Luyện Tạng Sĩ, hỏa pháp.