Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 142: Gặp lại nữ nhân áo đỏ

Chương 142: Gặp lại nữ nhân áo đỏ


2 người Lạc Vô Thủy nhìn vào gương đồng, trong gương đồng lúc này Võ Văn đang ngồi đả tỏa, thần trí dường như đang chìm sâu vào một không gian khác.

Tiểu Ngư nhíu mày hỏi:

"Tiểu sư đệ là đang ngộ nhập tâm ma sao?”

Lạc Vô Thủy nhẹ gật đầu. Tiểu Ngư nghĩ đến gì đó liền hỏi:

"Sư tôn thần thông quảng đại, có nhìn thấy tâm ma của hắn là gì không.”

Lạc Vô Thủy lắc đầu nói:

"Tâm ma vốn nằm sâu trong tiềm thức linh hồn hắn, ta cũng không tiện xem.”

Tiểu Ngư gật đầu. Hắn biết điều này có nghĩa không phải là sư tôn không thể xem, mà là nếu xem nhất định sẽ tổn thương thần hồn của Võ Văn, bởi vì nó không khác gì là sưu hồn.

Lạc Vô Thủy khuôn mặt bình tĩnh nói:

“Hắn sẽ vượt qua thôi.”

.....

Võ Văn giống như thường ngày lại bắt đầu vòng lặp cuộc đời mình ở hiện tại.

Sáng ăn vội vài mẫu bánh mỳ, bát phở, lại lao nhanh trên chiếc exciter của mình đến trường.

Sức học của Võ Văn rất tốt, luôn được thầy cô giáo khen ngợi. Thể thao cũng không tệ, luôn là tiền đạo chủ lực trong đội bóng của trường.

Buổi tối thì hội họp cafe với bè bạn, tối về rảnh rỗi lại lướt trade fx kiếm thêm thu nhập, hắn trân quý những bữa ăn với gia đình, cuộc sống êm ấm bình dị cứ vậy trôi qua nhưng hắn cứ cảm giác thấy bản thân như thiếu đi điều gì đó. Điều gì làm bản thân hắn trở nên lạc lỏng. Hắn khẽ vỗ đầu, chắc là do bản thân suy nghĩ nhiều quá.

Bỗng nhiên lúc này sau lưng Võ Văn bỗng trở nên lạnh toát, áp lực vô hình làm Võ Văn không thể quay đầu trở lại, nhưng hắn vẫn nhìn thấy vừa dưới sau lưng, đó là một lớp vải tơ tằm đỏ tươi phủ che hết bàn chân.

Nơi gáy của Võ Văn, một cái giọng nữ nhân như gió đông thổi đến làm hắn lạnh cả sống lưng:

“Ngươi không thể ở đây, mau trở về...”

Võ Văn giật mình, ngay lập tức ký ức của Tiêu Vũ Sinh như dòng suối ập vào tâm trí của hắn, hắn ngay lập tức ý thức được hết thảy. Hắn lắc đầu nói:

"Đây là ảo cảnh hay thực tại. Ngươi.. là ai? Tại sao lại mang ta trở về quá khứ ?”

Võ Văn lúc này muốn quay đầu lại nhìn thẳng nữ nhân áo đỏ kia. Nhưng toàn thân hắn dường như không có sức lực. Giọng nữ nhân áo đỏ lại vang lên:

"Ngươi hiện tại vẫn chưa nhìn thẳng được ta đâu. Trở về đi.”

Võ Văn khó chịu đang muốn tiếp tục hỏi. Ảo cảnh trước mặt ngay tức khắc tan biến.

Võ Văn lúc này mở mắt, liền phát hiện bản thân vẫn đang ở trên Thượng cổ Hỏa pháp. Hắn lúc này nghĩ đến cha mẹ của mình khẽ hô trong lòng: 'Cha mẹ, ta nhất định sẽ tìm cách trở về’.

....

Nhìn vào gương đồng lúc này Lạc Vô Thủy bỗng chốc nhíu mày.

Tiểu Ngư nhìn thấy biểu cảm của Lạc Vô Thủy khẽ hỏi:

“Sư tôn, có chuyện gì.”

Lạc Vô Thủy khẽ lắc đầu nói: “Không sao.”

Ngoài miệng là vậy nhưng trong lòng Lạc Vô Thủy đang vô cùng ngạc nhiên. Hắn ban đầu hoàn toàn tin tưởng Võ Văn có thể vượt qua được tâm ma nhưng thứ hắn nghĩ đến giúp Võ Văn thoát ra là Chân Thạch. Chân Thạch có thể soi rõ Tâm ma, vượt qua mị cảnh.

Nhưng vừa rồi trong linh hồn của Võ Văn dường như phát ra 1 lực lượng gì đó, mà hắn cũng không biết nó là gì?

Tiểu Ngư lúc này cũng nhìn thấy Võ Văn đã thoát khỏi tâm ma.

.....

Võ Văn lúc này nội thị bản thân, giật mình nhận ra bản thân vậy mà đã đột phá Đại Tông Sư trung kỳ. Nơi này tu luyện quả nhiên là tuyệt hảo.

Cùng lúc này, trong đầu Võ Văn chợt xuất hiện ra chuỗi cổ tự rót vào trong đầu, Luyện Tạng Tâm. Đây là phần thưởng của Võ Văn khi vượt qua Tâm ma.

Võ Văn khu động Luyện Tạng Tâm pháp muốn thử tu luyện. Liền phát hiện nơi quả tim của mình vẫn đang bị băng phong khóa chặt. Không cách nào khu động, khẽ nhíu mày. Sau khi thử nhiều cách, vẫn là không được. Hắn có chút buồn bực, đây là có bảo mà không thể dùng sao.

....

Tiểu Ngư nhìn thấy cảnh này liền nhìn Lạc Vô Thủy một cách khó hiểu nói:

"Sư tôn, ngươi không tính mở phong ấn cho hắn sao?”

Lạc Vô Thủy khẽ cười thần bí nói:

"Chưa phải lúc.”

....

Võ Văn đang buồn bực liền nhận thấy không gian này đang muốn truyền tống hắn ra ngoài.

Lạc Vô Thủy nhìn thấy, khẽ cười bấm pháp quyết. Tiểu Ngư giật mình, không hiểu sư tôn muốn làm gì.

Võ Văn ngay tức thì bị giữ lại ở trong không gian. Hắn nhíu mày. Rốt cuộc chuyện gì vậy, hắn vừa mới cảm giác được truyền tống lực, bây giờ đã biến mất.

Bất chợt bấy giờ, chuyện quỷ dị còn tiếp tục xảy ra. Đoàn băng phong đang phong kín ‘Dương’ tự của Võ Văn chợt tan ra. Võ Văn ngay lập tức cảm ứng được ‘Dương’ tự, nó nhanh chóng thoát ra ngoài, treo trên đỉnh đầu.

Võ Văn vui mừng quá đỉnh, cảm nhận được lực lượng quen thuộc, trong lòng sảng khoái. Chỉ là không hiểu tại sao vừa rồi nó lại được giải phóng.

Bất chợt lúc này Võ Văn liền cảm giác được rất rõ tiếng kêu gọi vừa rồi hắn cảm nhận được ở bên ngoài. Đây là do Dương tự xuất hiện sao?

Võ Văn cảm giác rất rõ, thứ này tỏ ra với hắn vô cùng thiện cảm. Bàn chân trong vô thức liền bước đi đến nơi phát ra tiếng kêu gọi.

.....

Thanh niên áo trắng nhẹ giọng hỏi:

“Tam sư huynh, huynh đoán lần này có bao nhiêu vượt qua Hỏa pháp.”

Thanh niên áo xám cười nói:

"Không quá 5 người.”

Thanh niên áo trắng giật mình thốt:

“Không thể nào, ít như vậy sao.” Hắn có chút không tin tưởng, nhớ đến 13 người vào lần này, toàn bộ tâm tính đều không hề tầm thường.

Thanh niên áo xám nhẹ giọng nói:

"Đệ chưa từng trải qua, liền không biết tâm ma đáng sợ đến thế nào.”

....

Người gọi Tam Sư huynh nói không sai. Lúc này ở trong Hỏa pháp, đã có người thần chí đã hoàn toàn biến mất. Chính là Tống Ngọc Vũ.

Trong tâm ma, hắn nhìn thấy hạ thể của mình bị kẻ thù cắt mất toàn bộ. Cuộc đời còn lại của hắn đã mất hết toàn bộ nguồn sống, còn bị kẻ thù đày đọa t·ra t·ấn. Đã không còn thiết tha sống. Ý chí hoàn toàn tiêu tan.

Nơi quả tim của Tống Ngọc Vũ lúc này dấy lên ngọn lửa lớn đốt thành tro tàn. Thần thái hắn dần trở nên tan rã mà đổ gục xuống, 1 đời hái hoa tặc cứ như vậy liền c·hết đi.

Những người khác trạng thái cũng không tốt hơn Tống Ngọc Vũ là bao. Toàn bộ đều đã trầm luân.

Đỗ Vương trong tâm ma đang run rẩy cầm theo 1 cái xúc xắc tự chế đi khắp nơi năn nỉ mọi người đổ với hắn 1 thanh. Nhưng toàn bộ người đều nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ. Trạng thái của hắn đã dần hỏng mất.

Diệp Lăng trong tâm ma mất đi giọng nói, dần bị gia đình ghẻ lạnh, địa vị rơi xuống. Hắn dần trở nên tự kỷ, cách biệt với mọi người xung quanh.

Chu Linh trong tâm ma nhìn thấy người mà nàng yêu thương nhất Chu Tổn, ca ca của nàng, ra lệnh cho nàng gả đến một đại gia tộc để giúp Chu Tổn cạnh tranh ghế gia chủ Chu gia. Biết chuyện này, tâm nàng như c·hết lặng. Trong lòng đã nghĩ đến chuyện quyên sinh.

Túy Điên Tử trong tâm ma nhìn thấy bản thân bị người nhà dâng cho cừu gia, bị nhốt trong ngục giam, không cho hắn đụng đến một ngụm rượu. Đã có ý định giam lỏng hắn hết một đời. Túy Điên Tử sống vì rượu, không có rượu, cuộc đời hắn sống không bằng c·hết. Trong mắt dần xuất hiện tro tàn.

Cùng lúc này Võ Văn đã đi đến một nơi, hắn không hề biết rằng đây chính là trung tâm của Hỏa pháp.

Chương 142: Gặp lại nữ nhân áo đỏ