Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Xuyên Mộng Giả
Unknown
Chương 144: Phá cục
Lúc Huyết Đồ tinh thần trở nên khô héo. Tưởng chừng như hắn sắp sụp đổ thì Hỏa bản nguyên liền yếu đi, tạo cơ hội cho Huyết Đồ lấy lại 1 tia ý thức.
Đã từng nếm qua huyết dịch của Võ Văn. Cảm nhận được mùi huyết dịch của Võ Văn trong không khí. Hắn ngay lập tức có cảm ứng mà di chuyển.
Tiểu Ngư chứng kiến cảnh này liền nhíu mày nói:
“Sư tôn, tiểu sư đệ gặp nguy hiểm.”
Lạc Vô Thủy lạnh nhạt nói:
“Để hắn tự vượt qua đi, đây là thử thách dành cho hắn.”
Thất khiếu của Võ Văn lúc này đã ngập tràn máu tươi, giống như là một huyết nhân. Ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.
Võ Văn cực khổ chèo chống. Đầu óc nhớ đến khoảng thời gian ở bên gia đình, nhớ đến cha, mẹ, bằng hữu. Hắn hiện tại không thể nào c·hết. Chân Thạch trong thức hải liền rung động dữ dội. Võ Văn nhanh chóng lấy lại thanh tỉnh.
Ngay lúc này, 'Dương’ tự trong người Võ Văn thoát ra ngoài. 2 vầng thái dương đỏ rực hiện ra.
Thái Dương chi lực chiếu rọi, thương thế trên người Võ Văn liền có dấu hiệu liền lại. Tốc độ chữa trị so với trước đó còn nhanh hơn trước nhiều lần. Đây là hiệu quả của 2 vầng thái dương.
Nhưng nơi quả tim lúc này đã căng phồng vẫn không có dấu hiệu bình ổn. Có thể thấy rõ cái khiếu tâm thứ 3 bị trùng kích, đã dần xuất hiện. Nhưng đau đớn quá tải truyền đến làm Võ Văn khổ không tả nỗi. Tim của hắn lúc này không khác gì một quả bom, chỉ trực chờ nổ tung.
Võ Văn đau đớn chèo chống, nhanh chóng nghĩ ra đối sách. Thì lúc này ở trong tầm mắt hắn 1 cái thân ảnh từng bước đi đến, kẻ này trên môi treo nụ cười man rợ. Toàn thân lúc nào cũng tán phát ra sát khí đen ngòm.
Võ Văn có chút phát hoảng nói:
“Tại sao hắn lại đến lúc này?”
Tiểu Ngư nhìn vào gương đồng lúc này cũng trở nên lo lắng cho Võ Văn.
Huyết Đồ nhìn thấy Võ Văn trong tầm mắt, trạng thái liền trở nên hưng phấn đến cực điểm. Miệng hắn thều thào:
“Ngươi đây rồi.”
Nói rồi thân ảnh giống như điện xẹt xông đến, 1 đao như điện chém đến Võ Văn.
Võ Văn giật mình, 1 đao này đã vượt qua Đại Tông Sư đỉnh phong thông thường. Nhưng hắn lúc này toàn thân không cách nào ra tay ngăn cản.
Ngay lúc đao mang sắp trảm đến người Võ Văn, 2 vầng thái dương lúc này liền hòa làm một, trở nên to lớn gấp bội so với trước. Nó bao lấy cơ thể Võ Văn tạo thành 1 cái hỏa tráo khổng lồ.
Hỏa tráo cản lấy đao mang, tạo ra tia lửa điện văng tứ phía. Dư chấn đánh bật Võ Văn rơi lại phía sau. Đau đơn tiếp tục thổ huyết. Quả tim ngay lập tức có phần mất khống chế, may mắn Võ Văn vẫn cầm giữ được.
Võ Văn chưa biết ứng biết thế nào. Lại thấy Huyết Đồ cười gằn:
"Dương tự giả trong truyền thuyết sao, tốt, g·iết ngươi càng thêm phần sảng khoái.”
Nói rồi lại vung đao chém đến, đau này còn mạnh hơn lần trước.
Võ Văn trợn mắt, hắn biết để Huyết Đồ tiếp tục chém thêm mấy đao, hỏa tráo cũng không thể ngăn lại.
Tiểu Ngư đã không nhìn được nữa liền chắp tay nói:
“Sư tôn, để ta đi cứu hắn.”
Lại nhìn thấy Lạc Vô Thủy lạnh lùng nói:
“Ở yên đó.”
Tiểu Ngư giật mình, chỉ có thể chôn chân lại 1 chỗ.
.....
“Keng....” Tiếng kim loại ma sát cũng với hỏa diễm ngập trời. Huyết Đồ lúc này đã chém ra đến đao thứ 6.
Hỏa tráo lúc này đã bị phai mờ muốn sụp đổ, Huyết Đồ cười khặc khặc, muốn chém ra đao thứ 7.
Đao phong trảm xuống, hỏa tráo lúc này liền vỡ nát. Đao mang trực chỉ xuống người Võ Văn. Tưởng chừng Võ Văn sắp đầu mình 2 nẻo.
Bấy giờ liền xuất hiện dị biến, Võ Văn vốn dĩ đang ngồi yên bất động chịu đòn. Lúc này bàn tay hắn bỗng nhiên chắp thành đao nhẹ nhàng đưa lên.
1 tiếng keng... như kim qua giao kích vang lên. Dư lực ngay lập tức đánh bật Huyết Đồ ra phía xa. Võ Văn lúc này đứng dậy lau đi v·ết m·áu ở trên mặt lạnh nhạt nói:
"Ngươi chém đủ chưa?”
Ở nơi quả tim của Võ Văn lúc này, cái khiếu huyệt thứ 3 lúc này đã thành hình. Từng tiếng huýt gió vang dội từ trong tâm mạch vang lên chấn động trùng thiên.
.....
Tiểu Ngư nhìn thấy cảnh này, có chút không tin vào mắt mình hãi nhiên nói:
“Hắn vậy mà làm được rồi, từ cổ chí kim, người đầu tiên chưa bước vào Đan Cảnh có thể mở ra tam khiếu. Hắn là làm cách nào.”
Lạc Vô Thủy lúc này nhếch miệng đứng nhẹ dậy, 2 tay chắp về phía sau. Khẽ gật đầu, trong lòng liền có chút hài lòng.
.....
Võ Văn phủi đi bụi bặm ở trên người. Nhớ lại thời gian vừa rồi. Ngay lúc sinh tử quan đầu.
Hắn vậy lại nảy ra chủ ý, ngay lập tức vận chuyển Luyện Tạng Can Mộc Quyết. Ngay lập tức sinh tức mạnh mẽ liền trào đến bổ túc vào tâm mạch của hắn. Hắn ngay tức khắc hiểu ra đây là Mộc sinh Hỏa.
Cùng 1 lúc liền vận chuyển Luyện Tạng Can và Luyện Tạng Tâm, tương sinh tương quyết diệu dụng. Khiếu tâm như nước chảy thành sông liền thành.
Nói qua tưởng chừng đơn giản. Nhưng vừa rồi hung hiểm cùng cực, hắn chính là đánh liều bậy bạ hy vọng, cuối cùng lại thành công.
Huyết Đồ b·ị đ·ánh bật, lại trở nên hung tính, khát máu. Hắn cười điên dại lại muốn xông đến xé tươi Võ Văn.
Võ Văn lúc này khuôn mặt bình thản. Hắn nhìn đến Huyết Đồ lạnh nhạt nói:
“Ta nghe nói ngươi đã từng đồ hết 2 tòa thành trì.”
Vừa nói liền nhẹ nhàng chắp tay ra đao, đao của Huyết Đồ hung mãnh lãnh huyết chạm vào đao của Võ Văn giống như sa vào vũng lầy, lấy yêu phá trọng pháp. Huyết Đồ chợt ngẩn người.
Võ Văn lại nhẹ giọng nói:
“Ngươi g·iết người chẳng lẻ không cảm thấy khúc mắc tinh thần sao? Ngươi xuống tay với bọn họ không cảm thấy cắn rứt lương tri sao.”
Huyết Đồ nghe Võ Văn chất vấn, trong phút chốc liền trở nên tỉnh táo hắn vung đao đến cười lạnh gằn giọng:
“Bọn họ vốn dĩ là heo do thiên địa nuôi nhốt, mà ta là thiên đia này khai sinh đồ tể, g·iết người tại sao phải cắn rứt lương tâm, khặc khặc.”
Võ Văn nghe thấy lời này, trên người liền phát ra sát khí lạnh căm, ánh mắt híp lại:
“Vậy sao?”
Lúc này trên người Võ Văn máu huyết lưu thông mạnh mẽ, máu huyết như triều tịch dâng lên, Huyết như thủy triều, cùng lúc 3 cái khiếu tâm đồng loạt hót lên vang dội, ‘Dương’ tự lần nữa chiếu rọi hừng hực. Võ Văn chém ra một đao. Đao này lăng lệ đến cực điểm, giống như sóng ngược dòng đại thế mà lên, mang theo lực lượng không thể ngăn cản muốn cuốn phăng hết thảy mọi thứ.
Nghịch Lưu
Võ Văn lạnh nhạt nói:
"Vậy ngươi có thể c·hết được rồi.”
Huyết Đồ trong phút chốc ánh mắt liền trợn trừng, hắn nhìn thấy bản thân giống như bị ánh sáng bình minh chiếu qua người 1 lần. Sau đó ánh mắt hắn dần tan rã, hắn chỉ kịp để lại 1 lời nói:
“Đao này thật đẹp.”
Thủ cấp của Huyết Đồ bay lên không trung, đến c·hết trên môi hắn vẫn nở nụ cười thõa mãn.
Võ Văn lúc này tu vi đạt đến Đại Tông Sư trung kỳ, kết hợp với Huyết như thủy triều, Tam khiếu đồng vang, Dương Tự hỗ trợ, lực lượng bộc phát đã chạm đến ranh giới Đan Cảnh. Có thể nói hắn hiện tại so với Cự Mãng ngày trước chỉ có hơn chứ không kém.
Võ Văn vui vẻ, ít nhất lúc này hắn tự tin đã có khả năng bảo vệ bản thân. Nhưng chưa kịp vui mừng. Ở bên kia Lạc Vô Thủy khẽ nhếch miệng trêu chọc:
“Đừng vội mừng.” Nói rồi liền bấm ngón tay.
Võ Văn tức khắc liền nhận ra, ‘Dương’ tự, kể cả 3 cái khiếu tâm của hắn lại lần nữa bị băng sương khóa kín. Hắn trợn tròn mắt kinh hãi bật thốt:
“Con mẹ nó! Lại ám toán ta.”