Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 146: Gục ngã

Chương 146: Gục ngã


Võ Văn lê bước chân yếu ớt đạp trên nền đất, nếu trước đó đơn giản chỉ là cảm giác mệt mỏi. Thì bây giờ cơn đói khát liên tục truyền đến làm Võ Văn càng ý thức được tình trạng của mình.

Võ Văn ngẩng đầu nhìn lại vùng đại địa dường như không thấy được điểm cuối này. Tâm trạng liền trở nên thất thần. Ánh mắt vốn chứa đựng quang huy quyết tâm dần trở nên mơ hồ.

Điều đáng sợ là ở nơi này Võ Văn không phân biệt được hắn đã đi trong bao lâu. Nơi này không phân rõ ngày đêm. Chỉ cảm thấy toàn thân ngày càng mệt mỏi và đói khát.

Trong suốt thời gian này, hắn chỉ cảm thấy được đây là một vùng đất vô tận không nhìn thấy điểm cuối, phản chiếu trong mắt chỉ là một màu vàng đất. Ở nơi này ý chí mạnh mẽ đến dường nào cũng sẽ bị hoàn cảnh mài mòn.

Tóc của hắn đã bị khô cháy, môi dần trở nên nứt nẻ, làn da dần trở nên sạm lại, hắn lảo đảo tiến về phía trước, những bước chân của hắn cũng dần trở nên không vững vàng.

Võ Văn vẫn mệt mỏi tiến về phía trước, ý thức của hắn lúc nãy đã không còn rõ ràng cho đến khi hắn trầm mình té xuống mặt đất. Võ Văn lúc này tự hỏi:

"Đây là nơi nào, chẳng lẻ là vùng đất c·hết.”

....

Tiểu Ngư nhìn cảnh này đã có chút lo lắng nói:

“Sư tôn, cứ như vậy hắn sẽ c·hết mất, tại sao chỗ này lại tồn tại Hoang Cổ lực lượng.”

Lạc Vô Thủy khẽ giơ cánh tay lên nhắc nhở Tiểu Ngư không cần nói. Hắn nhẹ nhàng đáp:

“Nếu ý chí của hắn chỉ đến vậy. Cũng không xứng để bọn ta phải kỳ vọng.”

Tiểu Ngư nghe vậy cũng khẽ giật mình kinh hô:

“Sư tôn...” Hắn trước giờ chưa từng thấy mặt lạnh lùng như vậy của sư tôn.

Tiểu Ngư biết Hoang Cổ lực lượng tượng trưng cho điều gì. Thứ này vốn dĩ không phải là thử thách thông thường. Đây chính xác là h·ình p·hạt của người Thượng Cổ.

Một h·ình p·hạt làm người ta mất đi toàn bộ sức mạnh, cuối cùng c·hết trong mệt mỏi và tuyệt vọng.

.....

Đúng lúc này ở trong gương đồng, Võ Văn lại một lần nữa bò dậy, tiếp tục bước đi. Làm Tiểu Ngư nhìn thấy có chút muốn vỗ tay tán thán.

Võ Văn khi nằm xuống khi nãy, một suy nghĩ lóe lên trong đầu, có khi nào chỉ cần nằm một chỗ đợi mọi thứ kết thúc, hắn liền có thể trở về.

Nhưng sau đó hắn lại không dám đánh liều, hắn luôn tin vào trực giác của bản thân. Trực giác nói cho hắn, muốn sống phải tiếp tục đi tiếp. Một ý chí cầu sinh mạnh mẽ thôi thúc Võ Văn tiếp tục đi về phía trước.

Đi một đoạn về phía trước, Võ Văn lúc này nhìn thấy một cái bóng người. Nàng ta dung mạo tú lệ, nhưng ánh mắt lạnh lẽo, dường như không tin tưởng bất kỳ ai trên đời. Người này lại là Liễu Hạ Hạ.

Nàng ta lúc này đã nằm gục trên mặt đất, bờ môi khô nứt, khuôn mặt trắng bệch, dường như đã mất khả năng đi tiếp.

Võ Văn đi đến kế bên nàng ta. Nàng ta lúc này dường như cũng cảm nhận được Võ Văn ở bên cạnh, nhưng lại không làm ra nỗi cử động. Nàng ta khổ sở nhỏ giọng nói ra từng chữ:

“Là ngươi sao, ngươi muốn làm gì thì làm đi.”

Liễu Hạ Hạ lúc này đối mặt Võ Văn, nàng cũng từ bỏ khả năng chống cự. Đối với nàng ta, có thể sống đến hiện tại đã đủ rồi.

Võ Văn nghe vậy khẽ cười nhạt, hắn vốn dĩ không phải là kẻ lợi dụng người khác lúc khó khăn, huống hồ trước đó nếu hắn muốn g·iết, nàng ta cũng không thể sống được đến hiện tại.

Võ Văn nhẹ giọng nói:

"Nếu ngươi tin tưởng ta, muốn sống liền tiếp tục đi về phía trước. Còn muốn c·hết thanh thản thì tiếp tục nằm lại đây.”

Nói rồi lại lê bước chân lảo đảo tiến về phía trước. Nhanh chóng đi qua Liễu Hạ Hạ.

Liễu Hạ Hạ ngẩn người, nàng ngẩng đầu nhìn thân ảnh Võ Văn tiến về phía trước, đến khi thân ảnh hắn dần mất hút đi trên đại địa.

Bỗng nhiên trong lòng nàng ta dấy lên khao khát được sống mãnh liệt. Trong cơ thể không hiểu liền sinh ra lực lượng giúp nàng ta chèo chống khổ sở đứng dậy từng bước tiến về phía trước.

Võ Văn đi một lúc liền phát hiện ra nàng ta đang đi phía sau hắn một đoạn xa. Trong lòng thầm khen, nữ nhân này ý chí rõ ràng cũng không tệ.

Võ Văn lại đi tiếp một đoạn, trước mặt hắn lúc này lại xuất hiện thêm 1 người, lại là một cái nữ nhân mi thanh mục tú, dung mạo như họa, người này Võ Văn đã từng đụng mặt một lần ở trong Mộc Pháp. Chính là Chu Linh.

Nàng ta lúc này tình cảnh không khác Liễu Hạ Hạ khi nãy là bao. Thậm chí còn tệ hơn. Cô ta lúc này co người ôm lấy bắp chân, dường như đã đợi mệnh.

Võ Văn nghĩ đến lần đó nếu không có cô gái này sợ rằng hắn cũng không lĩnh ngộ được Luyện Tạng Can Mộc Pháp. Trong lòng sinh ra lòng trắc ẩn liền đến cạnh hỏi 1 tiếng:

"Ngươi còn đi được không?”

Chu Linh không hề cử động, dường như cũng không có ý đáp lại. Nàng đã mặc kệ hết thảy.

Võ Văn trầm tư, nhưng hắn tâm tư nhanh nhẹn liền lạnh nhạt nói:

“Ta vừa rồi nhìn thấy ca ca của ngươi đi về phía trước, dường như hắn đang tìm ngươi.”

Võ Văn đương nhiên là nói xạo, nhưng lời nói này làm cho Chu Linh bỗng nhiên run lên, nàng ta ghé đầu qua nhẹ hỏi:

"Ngươi nói thật không?”

Võ Văn tim không đập chân không run nói như đúng rồi:

"Đương nhiên là thật.” Sau đó hắn cũng mặc kệ, từng bước tiến về phía trước. Hắn chỉ có thể giúp đối phương đến như vậy. Sống c·hết đối phương liền tự liệu.

Quả nhiên một lúc sau, Chu Linh cũng giống như Liễu Hạ Hạ, lộm cộm bò dậy, từng bước đuổi theo bước chân Võ Văn.

.....

Tiểu Ngư lúc này nhìn vào gương đồng liền tán thán:

"Tiểu sư đệ quả nhiên là người tốt, Chân Thạch không nhìn nhầm hắn.”

....

Tiếp tục đi về phía trước lúc này, Võ Văn đã mày hoa, mắt choáng nhưng hắn vẫn chưa nhìn thấy được điểm cuối của Đại địa, thân hình của hắn lúc này chỉ trực chờ đổ gục xuống. Đã gần chạm đến biên giới.

Đúng lúc này ở sau lưng hắn, một cái nữ nhân đã không chịu được nỗi nữa, nàng ta té gục xuống, trực tiếp hôn mê. Võ Văn giật mình quay lại nhìn, chính là Liễu Hạ Hạ.

Tiểu Ngư nhìn qua gương đồng thấy cảnh này khẽ nhíu mày, hắn trong lòng hy vọng Võ Văn sẽ không khờ khạo quay lại cứu người. Vì hắn biết rằng nếu Võ Văn quay lại, thử thách này hắn ta không cách nào vượt qua.

Nhưng Lạc Vô Thủy ánh mắt lúc này lại có chút kỳ quái. Hắn giống như nhớ lại chút chuyện gì đó trong quá khứ của mình.

....

Một cái thanh niên trẻ tuổi lúc này khuôn mặt cũng khô khốc đang cố gắng lê lết trên đại địa. Nhưng lúc này mắt hắn khẽ sáng rực, trên tay hắn lúc này xuất hiện 1 cái la bàn màu nâu đất. Tầm mắt hắn đã nhìn thấy điểm cuối cùng của phiến đại địa này. Kẻ này chính là Diệp Lăng. Hắn cười vui vẻ nói:

"Thổ La Bàn quả nhiên có thể phá vỡ Hoang Cổ quy tắc, ha ha..”

Ở cách đó không xa, Đỗ Vương đang sánh vai đi bên cạnh một người toàn thân áo choàng đen. Đỗ Vương cười nói:

"Tư Không huynh, lần này nhờ có ngươi, Tư Không gia không hổ là Thiên địa đệ nhất thần thâu, bất kỳ nơi nào cũng có thể đi ngang, không có ngươi có lẽ ta cũng phải chôn thây nơi đây.”

Hạ Trung Kiên khuôn mặt đã khô nứt toát, nhưng một luồng ý chí vô hình vẫn thôi thúc hắn lảo đảo tiến về phía trước. Hắn dằn lòng thao thao bất tuyệt nói:

“Hạ Trung Kiên ta nhất định phong quang vô hạn, đi đầu đương thời.”

Chương 146: Gục ngã