Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 147: Nhân từ

Chương 147: Nhân từ


Nhìn Liễu Hạ Hạ thân ảnh té gục xuống mặt đất. Võ Văn ngay tức khắc sững người. Hắn hiện tại không biết phải làm sao.

Hắn khẽ lắc đầu, sống c·hết của đối phương thì liên quan gì đến hắn chứ, trước đó cả hai còn là cừu địch. Đang muốn tiến về phía trước. Trong lòng hắn bỗng trở nên vô cùng khó chịu. Hắn nhấc 1 chân lên nhưng mãi không thể tiến về phía trước.

Chu Linh khác biệt với Võ Văn, nhìn thấy Liễu Hạ Hạ té ở cạnh mình, nàng không một chút quan tâm, chỉ một mực muốn tiến về phía trước. Bất ngờ lúc này nàng nhìn thấy bóng 1 cái nam nhân đang đi ngược về phía nàng, không ai khác chính là Võ Văn. Hắn cuối cùng vậy mà nghe theo tiếng gọi của lương tâm.

Võ Văn đến trước mặt của Liễu Hạ Hạ. Nhìn thấy đối phương đã sức cùng lực kiệt hôn mê. Võ Văn có chút cười khổ, nếu ở bên ngoài, Võ Văn chỉ cần sử dụng châm bạc và 1 chút hỏa kình liền có thể dễ dàng làm đối phương hồi sức. Nhưng hắn ở chỗ này đừng nói hỏa kình không có, khí lực đâm châm chuẩn xác sợ cũng không còn.

Võ Văn suy nghĩ một lúc liền lắc đầu, bản thân liền ra 1 quyết định điên rồ. Hắn nhanh chóng dựng lên Liễu Hạ Hạ đã hôn mê, nhanh chóng đặt đối phương trên lưng cõng đi. Khổ sở cắn rắn tiến từng bước về phía trước.

Chu Linh nhìn thấy cảnh này, mắt liền trợn tròn tự hỏi tên này làm gì vậy. Nàng nhớ rõ gã này lúc trong ngục giam cũng không có liên hệ gì với nữ nhân này. Chẳng lẻ là vì đam mê nữ sắc hay sao?

.....

Tiểu Ngư nhìn thấy cảnh này qua gương đồng khẽ thở dài:

“Tiểu sư đệ, hắn thật là ngu ngốc.”

Lạc Vô Thủy thì trầm ngâm không đáp.

......

Võ Văn một mình tiến lên đã vô cùng mệt mỏi, lúc này mang theo 1 người trên lưng, áp lực lại càng lớn hơn. Nhưng ý chí cầu sinh không cho phép hắn bỏ cuộc. Mặc cho thân thể có phần tàn tạ, hắn vẫn cố bước tiến về phía trước.

Chu Linh lần nữa nhìn thấy Võ Văn cõng theo 1 người đi gần đến nàng, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.

Ánh mắt Võ Văn lúc này đã không còn nhìn rõ sự vật phía trước nhưng cơ thể vẫn đang thôi thúc hắn lảo đảo tiến lên.

Đi thêm một đoạn nữa, Võ Văn lại nhìn thấy một người. Đây là 1 cái đại hán râu ria xồm xoàng. Tay vác theo hồ lô, hắn ta lúc này đã ngồi bệt trên mặt đất, da mặt khô nứt nẻ hoàn toàn, dường như đã nhận mệnh.

Khi nhìn thấy Võ Văn xuất hiện trong tầm mắt, hắn vô cùng ngạc nhiên. Khi Võ Văn đi gần đến bên mình, hắn nhẹ giọng hỏi:

"Nàng ta là bằng hữu của ngươi.”

Võ Văn thiệt sự không muốn trả lời, tốn thêm miệng lưỡi, hắn lại càng khát hơn, nhưng không hiểu bản thân vẫn đáp:

"Không phải, trước đó còn là cừu địch.”

Túy Điên Tử ngẩn ra, hắn dường như không hiểu được lại hỏi:

"Nếu đã không phải bằng hữu, tại sao phải cứu nàng ta.”

Võ Văn trầm ngâm nhưng sau đó hắn nhìn sâu vào mắt Tửu Điên Tử lạnh nhạt nói:

"Cứu 1 người cũng cần phải có lý do hay sao?”

Túy Điên Tử sững người. Hắn khẽ ôm đầu cười lên 1 tiếng. Sau đó trong ánh mắt ngỡ ngàng của Võ Văn, hắn ném bình hồ lô mà hắn quý như mạng của mình qua cho Võ Văn nhẹ giọng nói:

"Uống đi, nó sẽ giúp ngươi 1 đoạn đường.”

Võ Văn ngẩn ra, cũng không từ chối ý tốt của Tửu Điên Tử. Mở ra nắm hồ lô. Mùi rượu thơm đến ngào ngạt xộc ra bên ngoài. Hít một hơi liền thần thanh khí sảng.

Nếu chỉ là rượu đơn thuần, càng uống thì lại càng khát, nhưng đây là linh tửu, nhất định liền có lợi cho hắn. Võ Văn ngửa đầu khẽ nhấp 1 ngụm lớn, hắn trợn mắt sảng khoái nói:

“Rượu ngon.”

Túy Điên Tử cười, có chút tự mãn nói:

“Có muốn nghe ta kể một đoạn cố sự.”

Võ Văn ngẩn ra lắng tai nghe.

"Đã từng có một cái nam nhân, hắn gia thế hiển hách, tài phú bạc vạn, tu luyện cũng 1 đường thẳng tắp, hắn có cái thê tử, cùng 2 cái nhi tử kháu khỉnh, cuộc đời hắn cứ thế cứ nghĩ là bằng phẳng.”

Võ Văn trầm ngâm, hắn biết người Tửu Điên Tử nói đến là ai.

“Một ngày kia hắn theo bằng hữu đến một cái Túy Tiên Hội thưởng rượu. Hắn tâm cao khí ngạo, liền thách thức sẽ làm ra loại rượu còn ngon nhất đại hội năm ấy.”

Khuôn mặt của Túy Tiên Tử lúc này liền trở nên khổ sáp.

"Hắn không biết bản thân mình từ lúc nào đã trầm luân vào dưỡng rượu, hắn mặc kệ thê nhi khuyên nhủ, cứ thế liền trầm luân, hắn một lòng muốn nhưỡng ra loại rượu ngon nhất thiên hạ, cho đến một ngày thê nhi hắn rời bỏ hắn. Thê tử hắn thậm chí còn n·goại t·ình với chính cừu nhân của hắn. Ngươi nghĩ hắn có nên tồn tại trên cuộc đời này nữa không.”

Võ Văn vô cùng tĩnh lặng, ở thời đại của hắn đã từng chứng kiến qua bao gia đình cờ bạc rượu chè mà ly tán. Hắn nhẹ giọng nói:

"Ở nơi ta sống, đã từng có một cái nghệ sĩ hội họa, trong cuộc đời hắn đã vẽ gần 2000 bức tranh, nhưng khoảng thời gian đó tài năng của hắn chưa bao giờ được công nhận, cuối cùng hắn lựa chọn t·ự v·ẫn trong cô độc và bệnh tật. Đến gần một thế kỷ sau, người ta mới biết đến hắn và tôn sùng hắn như một vĩ nhân. Hắn c·hết là vì hắn không đợi được đến lúc thế giới công nhận tài năng của hắn. Ngươi lựa chọn buông xuôi như hiện tại, thế giới này cũng sẽ lãng quên đi 1 kẻ dưỡng rượu đơn thuần.”

Túy Điên Tử giật mình sững sốt. Võ Văn nhẹ ném lại hồ lô cho Túy Điên Tử lạnh nhạt nói:

“Đó là điều ngươi muốn sao?”

Võ Văn khẽ chắp tay nói:

“Đa tạ, bảo trọng.”

Nói rồi Võ Văn lại đưa mắt nhìn về phía trước, cơ thể đã hồi lại 1 tia khí lực nhanh chóng lảo đảo bước đi.

Chu Linh ở gần đó nghe thấy hết lời nói của Võ Văn chợt ngẩn ra tự nói trong lòng:

“Hắn và cô gái kia còn không tính là bằng hữu.”

Võ Văn lê bước về phía trước, lúc này 2 bàn chân hắn đã có dấu hiệu nứt toác ra, máu chảy đầm đìa, phiến đại địa trước mặt hắn vẫn chưa nhìn thấy điểm cuối, vẫn là một khoảng không gian bất tận. Võ Văn đi đến bước này cũng không biết bản thân đã đi trong bao lâu. Bản thân hắn hiện tại có lẻ đã vượt qua giới hạn của bản thân.

Chu Linh nhìn thân ảnh Võ Văn cõng theo 1 người vẫn không rơi lại phía sau nàng, tâm trạng không khỏi dấy lên thán phục.

Đi đến 1 đoạn nửa, khuôn mặt Võ Văn đã chuyển sang nứt toác, không còn hột máu. Hắn dường như cảm nhận gì đó nhẹ giọng nói:

"Ngươi tỉnh rồi sao?”

Liễu Hạ Hạ khẽ run nhè nhẹ. Nàng ta nghĩ đến gì đó liền hỏi:

“Ngươi tại sao lại cứu ta?”

Võ Văn không đáp. Hắn biết rõ Liễu Hạ Hạ đã tỉnh lại từ trước, nghe hết đoạn tâm sự giữa hắn và Túy Điên Tử.

Võ Văn bờ môi run run nói:

“Ta chỉ giúp ngươi được đến đây thôi, đoạn đường phía sau ngươi phải tự đi rồi.”

Nói rồi đôi mắt Võ Văn chợt đóng sụp lại, tinh thần của hắn đã đến giới hạn cuối cùng, toàn thân hắn té quỵ đập vào mặt đất trong ánh mắt ngỡ ngàng của Liễu Hạ Hạ và Chu Linh.

.....

Tiểu Ngư khẽ lắc đầu nói:

"Tiểu sư đệ hắn không xong rồi.”

.....

Ở hội trường lúc này có 5 cái thân ảnh đã vượt qua đã vượt qua Thổ Pháp lần lượt là Diệp Lăng, Đỗ Vương, Hạ Trung Kiên, người áo đen họ Tư Không và bất ngờ có cả Chu Tổn.

Thanh niên áo trắng lúc này nhìn vào trong một cái thủy tinh cầu như thấy được điều gì đó nhẹ giọng nói:

“4 người còn lại có lẻ đều phải c·hết.”

Chương 147: Nhân từ