Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 148: Tuyệt cảnh

Chương 148: Tuyệt cảnh


Tông môn của gã áo trắng chính là có bảo vật kiểm tra sinh mệnh trong linh cảnh. Lúc này hắn đã nhìn thấy các ngọn lửa sinh mạng trong Linh Cảnh đang có dấu hiệu vụt tắt. 4 người còn lại chính là cửu tử nhất sinh.

Chỉ có gã áo xám khẽ nhíu mày, khuôn mặt vốn dĩ luôn bình thản bỗng hiện ra 1 tia dị sắc.

.....

Võ Văn lúc này đã mất đi ý thức. Chu Linh nhìn cảnh này khẽ lắc đầu. Gã này có lẻ phải đi được xa hơn nhiều. Chỉ vì lựa chọn của mình liền gục ngã ở đây, thật là đáng tiếc.

Chu Linh đi đến nhìn thấy Liễu Hạ Hạ đang thất thần nhìn Võ Văn, nàng ta vốn kiệm lời bỗng mở miệng ra nói 1 tiếng:

“Đi thôi, hắn đã cứu ngươi một mạng, đừng để sự hy sinh của hắn trở nên uổng phí.”

Nhưng Liễu Hạ Hạ vẫn như người mất hồn, nàng ta dường như không có ý định di chuyển. Chu Linh nhìn thấy cảnh này khẽ lắc đầu, nàng liếc đến Võ Văn thầm than, có lẻ hắn đã cứu sai người.

Chu Linh đang muốn tiếp tục bước đi. Lúc này bỗng dưng Liễu Hạ Hạ lại làm ra hành động làm nàng phải giật mình.

Nàng thấy được Liễu Hạ Hạ nhẹ rạch đi cổ tay của mình, từng giọt máu tươi lấp lóe chảy ra. Nàng ta khẽ đưa tay mình lên trên khóe miệng của Võ Văn, từng giọt tinh huyết ngay lập tức rơi vào miệng của Võ Văn. Cảnh tượng lúc này bỗng chốc có chút thê mỹ khác thường.

Chu Linh sững người ra khẽ hỏi:

“Ngươi làm gì vậy, ngươi điên rồi sao?”

Liễu Hạ Hạ im lặng không đáp. Đây là lựa chọn của nàng. Trong lòng nàng lúc này bỗng nhiên thôi thúc lên một ý nghĩ, nàng không muốn Võ Văn c·hết.

Có lẻ vì từ lúc nàng xuất đạo đến giờ, Võ Văn là người duy nhất đối tốt thật lòng với nàng.

Tâm lý Liễu Hạ Hạ ban đầu vốn dĩ cũng không méo mó như hiện tại. Nàng vốn là một cái cô nhi. Từ nhỏ đã b·ị b·ắt lên Ô Nha Sơn mặc cho người khác nhào nặn.

Nam nhân nàng từng gặp qua có lẻ đều xem nàng giống như đồ chơi, vì vậy nàng ta rất hận đàn ông. Nhưng trong mắt nàng ta lúc này, Võ Văn không giống những người kia. Nàng ta cũng không biết rõ cảm giác này gọi là gì?

Lúc này nàng đã chọn lựa cho dù phải mất đi toàn bộ máu huyết trong cơ thể cũng phải cứu tỉnh người con trai này.

Chu Linh ngẩn người ra, nhưng sau đó bỗng nhiên có chút thông suốt. Nếu người nằm ở bên dưới là Chu Tổn ca ca, có lẻ nàng cũng lựa chọn làm như vậy.

Nói rồi Chu Linh khẽ liếc 2 người một chút lại tiếp tục bước đi. Trong lòng nàng ta lúc này ý chí cầu sinh muốn gặp lại ca ca là thứ thôi thúc nàng ta bước về phía trước.

Liễu Hạ Hạ vẫn ngồi đó, mặc cho gió cát thổi mạnh vào mặt, theo máu huyết dần trôi khỏi người, ý thức của nàng cũng dần nhạt dần.

Nàng nhìn lại bản thân của mình, cảm thấy mình đã sống một cuộc đời dơ bẩn dày vò, ánh mắt đảo đến khuôn mặt tuấn tú của Võ Văn. Không hiểu sao lại cảm thấy c·hết như hiện tại cũng không hề tệ chút nào. Khóe miệng khẽ nhoẻn lên. Ý thức giống như muốn tan mất.

Đúng lúc ánh mắt nàng ta muốn đóng sập lại, cơ thể muốn gục xuống. Một bàn tay lúc này vươn lên đỡ lấy nàng. Hắn nhanh chóng xé đi một miếng vải áo của mình nhanh chóng buộc lại v·ết t·hương trên cổ tay nàng ta.

Võ Văn tỉnh, hắn lúc này tâm trạng có chút phức tạp, hắn vốn dĩ chỉ nghĩ thi ân bất cầu báo, không nghĩ đến đối phương lại muốn đổi mạng lại cho hắn.

Võ Văn nhẹ giọng nói:

"Yên tâm, ta sẽ không để ngươi c·hết.” Nói rồi lại cõng lấy Liễu Hạ Hạ ở trên lưng, một đường tiến về phía trước.

....

Tiểu Ngư nhìn vào gương đồng lúc này tâm trạng liền có chút phức tạp. Đây gọi là người tốt tự có hảo báo sao?

Lạc Vô Thủy mỉm cười, đây có lẻ là những gì hắn muốn nhìn thấy.

.....

Lại đi về phía trước lúc này, Võ Văn lúc này đã sinh khí hơn trước nhiều. Trong mắt hắn lúc này hiện ra ý chí cầu sinh càng mạnh. Hắn lúc bây giờ không phải chỉ cần sống cho mình hắn, hắn cũng phải cứu lấy cả Liễu Hạ Hạ, bước đi cũng vững trải hơn nhiều.

Tiếp tục đi đến một đoạn, Võ Văn mặc dù mệt mỏi đến sụp đổ nhưng hắn đã cảm nhận được, quảng đường này sắp hết. Tâm trạng bỗng chốc trở nên phấn khởi bước đi.

Nhưng lần nữa xuất hiện trong tầm mắt hắn là một cái nữ nhân đã té nằm sấp trên mặt đất toàn thân run rẩy. Chính là Chu Linh.

Võ Văn nheo mày khẽ đi đến gần nàng ta. Hắn thấy được nàng ta vẫn còn ý thức, nhưng cơ thể đã đến cực hạn, không thể nào tiếp tục bước đi. Cơ thể nàng ta lúc này đã xuất hiện vô số vết khô nứt.

Chu Linh cũng ý thức được Võ Văn đến. Ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên nhưng sau đó lại trở về vẻ bình thường. Võ Văn vẫn như trước đó nhẹ giọng nói:

"Ca ca ngươi đang ở phía trước, ngươi không muốn gặp hắn hay sao.”

Chu Linh nghe vậy, rùng mình muốn lần nữa cố gắng ngồi dậy, nhưng đã lực bất tòng tâm. Nàng đã không còn tí sức lực nào. Chu Linh quay đầu đi khẽ nói:

“Ngươi đi đi, không cần lo cho ta.”

Võ Văn nghe vậy khẽ gãi mũi, sau đó liền thở dài. Hắn đi đến ngồi xuống kế bên Chu Linh.

Chu Linh giật mình vội hỏi:

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Võ Văn không đáp, hắn nhẹ xốc cả người Chu Linh đứng dậy dựa vào vai hắn. Võ Văn lạnh nhạt đáp:

“Được rồi, dựa vào vai ta mà đi.”

Chu Linh ngẩn người ra, liền thấy Võ Văn cắn răng kéo theo 2 người từng bước đi về phía trước. Ánh mắt nàng ta trở nên vô cùng khó tin nhìn người con trai bên cạnh.

....

Tiểu Ngư lúc này khuôn mặt đã đen như đít nồi. Tự hỏi tiểu sư đệ tại sao lại thích lo chuyện bao đồng như vậy, sinh cơ vừa mới tạo ra, lần nữa lại muốn đạp đổ hay sao?

....

Võ Văn trạng thái tinh thần lúc này đã khô kiệt, mặc dù hắn biết chặng đường phía trước không còn xa, nhưng cơ thể hắn đã không cách nào vận hành được nữa rồi.

Võ Văn không biết là ai đã thiết kế tạo ra nơi c·hết tiệt này, nhưng rõ ràng đây không phải là thử thách đơn thuần. Đây rõ ràng là h·ình p·hạt, là muốn dày vò người ta đến c·hết.

Chỉ đi thêm 1 đoạn nữa, tinh khí thần hắn đã hoàn toàn cạn sạch. Chu Linh lúc này đã nhận ra khẽ nói:

“Buông ra 2 người chúng ta đi, ngươi vẫn còn cơ hội sống.” Nàng ta đã nhận mệnh, chỉ không muốn phải kéo theo Võ Văn.

Võ Văn khẽ lắc đầu cười khổ, có thể là hắn cố chấp nhưng hắn thà cố chấp chứ không muốn lương tâm mình phải cắn rứt, Võ Văn chính là có nguyên tắc sống của mình.

Võ Văn đi thêm nửa canh giờ nữa, hắn đã lần nữa cảm nhận được giới hạn. Trong giây phút mắt hắn đóng sầm lại lần nữa, Võ Văn nhẹ nói:

"Xin lỗi.” Đây là lời nói hắn nhắn đến Liễu Hạ Hạ vì không cứu được nàng ta như lời hắn hứa.

Cơ thể Võ Văn lại lần nữa đổ gục xuống.

....

Hội trường lúc này im ắng đến nghẹt thở. Chu Tổn lúc này khuôn mặt khổ sáp, hắn cắn vào đầu ngón tay như muốn chảy cả máu ra.

Diệp Lăng thấy cảnh này khẽ cười nhạt:

“Khó thấy Chu thiếu gia, ngài là thật sự yêu thương muội muội của mình sao?”

Chu Tổn nghe thấy lời này, mắt chợt hàn lại nói:

“Diệp Lăng, ngươi có tin nói thêm 1 lời nữa, ta liền g·iết ngươi.”

Bất chợt lúc này Linh Cảnh chợt có rung động mạnh mẽ. Cả đám người tập trung nhìn vào không trung.

Chương 148: Tuyệt cảnh