Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 150: Nô tỳ

Chương 150: Nô tỳ


Võ Văn trầm mặt, đối diện thanh niên áo xám tro vừa rồi hắn liền biết bản thân cho dù cơ thể không bị phong ấn cũng không phải là đối thủ của người kia.

Kẻ đó rất mạnh, sợ rằng có thể so với đám ngưới Bách Gia Chư Tử vừa rồi gặp ở Kinh Thành.

Vừa rồi đối phương không làm khó hắn, Võ Văn biết đây không phải là đối phương sinh lòng tốt bụng. Đây ắt hẳn là có nguyên nhân. Bọn chúng ắt hẳn là có ý đồ gì đó.

Võ Văn trực giác rất nhạy bén. Ánh mắt của gã áo xám vừa rồi khi nhìn hắn. Đây chính là ánh mắt của thợ săn khi nhìn thấy con mồi.

Võ Văn khẽ thở ra một hơi, nếu đối phương đã có ý đồ tính toán hắn. Hắn cũng không ngại đấu trí với đối phương.

Võ Văn ngẫm nghĩ, nếu tu vi của hắn có thể đột phá thêm một đoạn, cũng không hẳn là dê trong miệng cọp.

Võ Văn không muốn nghĩ nhiều, ngay lập tức xếp bằng tu luyện. Trước mắt hắn cũng không có nhiều sự lựa chọn.

Nhưng đả tọa một lúc, Võ Văn mở mắt chau mày, ở đây linh khí quá nhạt, cộng với việc hắn vừa mới đột phá Đại Tông Sư trung kỳ, tu luyện liền chậm lại rất nhiều.

Nếu không có kỳ ngộ giống như lần ở trong Linh Cảnh Hỏa Pháp muốn đột phá tu vi hiện tại đúng là khó như lên trời.

Võ Văn đang suy tính không biết trước mắt phải làm như thế nào. Thì một cái thân ảnh yểu điệu từng bước đi đến trước mặt hắn, chính là Liễu Hạ Hạ.

Võ Văn ngẩn ra, không biết nàng ta tính làm gì. Liền thấy Liễu Hạ Hạ lúc này quỵ gối xuống làm Võ Văn giật hết cả mình. Liễu Hạ Hạ mở miệng, giọng nói vô cùng tha thiết:

“Công tử, tạ ơn công tử đã cứu mạng, ta nguyện lấy thân này làm trâu làm ngựa để phục vụ công tử hết đời này.”

Võ Văn nghe thấy liền há hốc mồm, ngay lập tức liền đề khí đẩy Liễu Hạ Hạ đứng dậy, cau mày nói:

“Ta cứu ngươi chỉ là vì lương tâm ta không cho phép, ngươi cũng không cần phải lấy thân đền đáp, ta cũng không cần nô tỳ, càng không cần phải hành lễ trọng như vậy.”

Liễu Hạ Hạ nheo mắt không biết trong lòng nghĩ gì liền mở miệng nói:

"Công tử, ngài là chê ta thân phận dơ bẩn, không xứng đáng làm nô tỳ cho ngươi. Nếu ngài không muốn nhận, nô tỳ cũng không thiết sống nữa?”

Võ Văn nghe vậy liền nhăn trán, nữ nhân thời kỳ nào cũng suy nghĩ nhiều đến vậy sao. Nhưng sau đó Võ Văn ngẫm lại liền ngộ ra nhiều điều.

Nữ nhân thời kỳ này đúng thật thân phận thấp kém, đa số đều bị đàn ông xem là hàng hóa, đồ chơi. Có thể hiểu tại sao Liễu Hạ Hạ lại tự ti với bản thân như vậy.

Hắn khẽ lắc đầu nói:

“Được rồi, ngươi có thể ở gần ta. Cũng không cần phải hầu hạ, chỉ cần đi phía sau ta liền được.”

Võ Văn trước mắt chỉ có thể đối phó đối phương như vậy. Chuyện sau đó nếu có thể thoát ra ngoài liền tìm cớ để đuổi đối phương đi.

Võ Văn cũng không sợ Liễu Hạ Hạ đâm sau lưng hắn, đã từng trải qua chuyện trong Thổ Pháp, hắn cũng có chút tin tưởng nàng ta.

Diệp Lăng ở bên cạnh thấy cảnh này liền cười trêu chọc:

“Huynh đệ thật là hồng phúc tề thiên nha.”

Võ Văn khẽ liếc hắn 1 cái. Liễu Hạ Hạ nghe thấy vậy tâm trạng liền trở nên vui vẻ khác thường. Ngay lập tức liền đến cạnh Võ Văn. Nhìn điệu bộ như muốn phục thị hắn.

Võ Văn trợn mắt kinh hô:

“Ngươi làm gì vậy, bên cạnh này có rất nhiều giường, tùy tiện tìm một cái nằm đi.”

Liễu Hạ Hạ giật mình, nhưng nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Võ Văn chỉ có thể đến cái giường bên cạnh ngồi xuống, ánh mắt không hiểu có chút tủi thân.

Võ Văn khẽ liếc đến nàng ta nhẹ nói 1 câu:

"Ngươi nên biết quý trọng bản thân mình, nếu cả giá trị cuối cùng của mình cũng mất đi thì còn ý nghĩa gì để sống.”

Câu nói của Võ Văn chợt đánh sâu vào linh hồn của Liễu Hạ Ha làm nàng ta chợt ngây người ra như phỏng.

Chu Tổn nhìn muội muội trong vòng tay mình lúc này cứ đánh sự chú ý về phía Võ Văn liền chau mày nói:

"Tiểu Linh Nhi, ngươi nhìn gì vậy.”

Chu Linh giật mình vội giải thích:

“Không có gì ca ca, chỉ là tên kia vừa rồi ở trong Linh Cảnh Thổ Pháp đã cứu ta.”

Chu Tổn nhìn về phía Võ Văn một lúc sau đó cong môi nói:

“Tên này không tệ, đợi ra khỏi nơi này, ta liền mời chào hắn về làm thuộc hạ.”

Chu Linh nghe vậy mắt liền sáng, cũng không có ý phản bác. Chu Tổn lúc này nhìn đến muội muội mình, không hiểu sao ánh mắt lại xuất hiện hàn quang.

....

Rất nhanh một đêm lại trôi qua. Không hiểu sao từ lúc chứng kiến gã áo xám kia, trong lòng Võ Văn liền trở nên không bình tĩnh được.

9 người lần nữa lại bị dẫn đến hội trường. Võ Văn đã có dự đoán về ải lần này.

Nếu theo thứ tự Mộc sinh Hỏa, Hỏa sinh Thổ, thì lần này chắc chắn là Thổ sinh Kim.

Võ Văn dự đoán không sai. Nhìn không gian lần nữa mở ra, tiếng kim quang giao kích chói tai liên tục phát ra ở bên kia không gian. Chính xác ải tiếp theo chính là Linh Cảnh Kim Pháp.

Gã áo trắng lúc này đi lên, hắn dường như có một thông báo gì cho cả đám người:

“Nói cho các ngươi biết một chuyện.”

Cả đám người ngẩn ra liền lẳng tai nghe.

“Các ngươi đã từng nghe qua về Kim Linh Khí.”

Cả đám hầu hết đều giật mình, trừ Liễu Hạ Hạ và Chu Linh, 7 người còn lại thân phận không thấp đương nhiên đều nghe qua.

Gã áo trắng này khẽ cười nhạt:

"Không sai, chính là Thiên Hạ đệ nhất thần kim, thời thượng cổ còn gọi là Orihancol.”

Võ Văn chau mày, vì lần kia, các tiền bối đã từng nói cho hắn biết, Kim Linh Khí chỉ là đệ nhị Thần kim, cái cây trúc màu xanh đang ngự trong người Võ Văn kia mới là đệ nhất Thần Kim.

Đương nhiên so với việc tin lời gã áo trắng, Võ Văn càng tin tưởng các vị tiền bối kia hơn.

Nhưng nhìn điệu bộ người ở đây dường như đều công nhận lời gã áo trắng nói là đúng. Võ Văn liền cảm thấy vô cùng cổ quái.

Nhắc đến Kim Linh Khí, Võ Văn chau mày nhớ đến Liệt Thiên của mình khi độ kiếp bị sét đánh bay, không biết giờ nó đang ở đâu?

Gã áo trắng lúc này mới phát ra một quả bom chấn động hiện trường:

“Các ngươi chắc đã từng nghe qua Uẩn Binh, vòng thứ 4 này người vượt qua được chính xác sẽ được thừa hưởng 1 kiện Uẩn Binh Kim Linh Khí ở trong Linh Cảnh.”

Lời hắn nói ra liền chấn động cả toàn trường. Hạ Trung Kiên lúc này đã có chút mất bình tĩnh, hắn biết Uẩn Binh Kim Linh Khí đại biểu cho điều gì, đó chính là tiền đồ vô lượng, liền run giọng hỏi:

“Điều này là thật sao?”

Gã áo trắng cười nhạt phát thề:

“Ta xin thề nếu lời nãy giờ ta nói là sai, liền bị thiên khiển, thần hồn câu diệt.”

Cả đám giật mình, bọn họ biết đối với tu võ sĩ không ai lại thề độc như vậy. Kẻ càng có tu vi, lời thề ứng nghiệm càng mạnh. Sử dụng lời thề bừa bãi chính là đùa giỡn với tính mạng.

Nhưng đám người vẫn có kẻ tỉnh táo nói:

"Làm sao chúng ta biết được khi chúng ta lấy được Kim Linh Khí, có bị các ngươi cưỡng ép lấy đi hay không.” người vừa mở miệng chính là Chu Tổn.

Võ Văn gật đầu, chẳng phải bọn họ khổ sở lấy ra được Kim Linh Khí lại bị bọn chúng c·ướp tay trên hay sao?

Gã áo trắng cười nhạt lại giơ tay thề độc:

“Nếu các ngươi thành công ra được khỏi Linh Cảnh Kim Pháp, Kim Linh Khí của các ngươi bọn ta nếu dám c·ướp đi liền sẽ bị thần hồn câu diệt, c·hết không toàn thây.”

Chương 150: Nô tỳ