Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 152: Khí linh thức tỉnh

Chương 152: Khí linh thức tỉnh


Khác với 2 người Đỗ Vương đã bắt đầu chiến đấu thì Chu Linh và Liễu Hạ Hạ vẫn còn đang đối diện nhìn nhau mà không có hành động.

Không phải là vì 2 người này không nhận ra tình cảnh của mình mà là vì bọn họ hiện tại vẫn còn hoài niệm chuyện xảy ra ở trong Thổ Pháp.

Hạ Trung Kiên khóe miệng phun ra 1 bụm máu, thân ảnh rơi đập xuống nền. Hắn lúc này mắt trợn lớn. Đối phương rõ ràng mới chỉ là Đại Tông Sư sơ kỳ nhỏ hơn hắn 1 tiểu cảnh giới lại có thể tổn thương hắn.

Hạ Trung Kiên vội vàng đứng dậy, ánh mắt đảo nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng người áo đen. Hắn chợt híp mắt, khi nãy cũng là như vậy, đối phương tự nhiên giống như biến mất. Ngay lúc Hạ Trung Kiên bất cẩn liền t·ấn c·ông vào góc c·hết của hắn.

May mắn là tu vi của Hạ Trung Kiên cao hơn đối phương 1 tiểu cảnh, liền ngay lập tức làm ra phản ứng tránh thoát một kiếp.

Hạ Trung Kiên tinh thần căng cứng. Hắn vốn không phải là người thiếu hiểu biết. Trong đầu ngay lập tức liền nghĩ đến 1 bộ tộc ẩn trong truyền thuyết kia. Bọn họ được người trong giang hồ gọi là Thiên Hạ Đệ Nhất Đạo Tặc. Ẩn thân và khinh không của gia tộc này độc bộ thiên hạ, khinh thường quần hùng.

Bộ tộc này những năm nay thậm chí còn phát triển trở thành 1 chi sát thủ khét tiếng tu võ giới. Nghe đồn chưa ai từng chứng kiến khuôn mặt thật của thành viên trong tộc, bởi vì người thấy được đều đ·ã c·hết. Đại bản doanh của bọn họ càng là ẩn số mà không ai biết được. Hạ Trung Kiên khẽ gằn từng chữ:

“Tư Không gia.”

Vừa dứt lời, 1 thanh kiếm nhọn vô hình vô ý liền đâm đến ót của Hạ Trung Kiên. Đây là một đòn tất sát.

Diệp Lăng nhìn Chu Tổn thâm ý nói:

“Không nghĩ đến Bát đại tộc chúng ta lại có cuộc gặp gỡ định mệnh này. Chu huynh, nếu ngươi c·hết ở đây, một thiếu chủ bị ruồng bỏ như huynh chắc Chu gia cũng không để ý.”

Chu Tổn cũng không yếu thế cười nói:

“Ngươi cũng không cần phải mỉa mai ta, một đứa con thứ của nô tỳ như ngươi, ở Diệp gia cũng không tốt hơn ta là bao.”

Diệp Lăng nghe đến đây, khóe miệng cười nhạt, khí thế trên người bộc phát mạnh mẽ, bên ngoài có từng tia thanh quang hiện hữu. Diệp Lăng vốn dĩ tu vi chỉ là Đại Tông Sư sơ kỳ. Không sử dụng Cửu tự hay luyện thể pháp nhưng khí thế lúc này lại có thể bành trướng so với Đại Tông Sư hậu kỳ.

Bên cạnh Diệp Lăng không biết từ lúc nào thoát ra 1 thanh Trường Thương màu bạc. Đây là Uẩn Thân Tông Khí, kiện trường thương này lại làm từ Ám Bạch Linh. Khí thế phát ra không hề kém cạnh trường thương của Đinh Bộ Lĩnh khi trước. Hắn khẽ nói:

“Ta muốn xem thử năng lực của Chu nhị thiếu gia có mạnh như miệng lưỡi của ngươi hay không?”

Chu Tổn không kinh không vội. Khẽ cười nói:

“Diệp gia Cổ Pháp quả nhiên không tầm thường, trong phút chốc liền có thể vượt 2 tiểu cảnh giới, nhưng Chu gia ta cũng là có Cổ pháp.”

Dứt lời toàn thân Chu Tổn khí thế bùng lên vô cùng mạnh mẽ, từng tia hắc khí nhẹ tán ra. Tu vị Chu Tổn cũng từ Đại Tông Sư sơ kỳ nhanh chóng xông phá Đại Tông Sư Hậu kỳ. Bên người cũng hiện ra 1 thanh nhuyễn kiếm màu đen, rõ ràng làm từ Hắc Thao Linh.

Võ giả đại gia tộc, tu luyện công pháp vốn dĩ viễn siêu công pháp Phàm nhân thông thường, đều là Cổ pháp có khả năng vượt cấp. Cũng là cội nguồn gốc rễ sức mạnh của gia tộc.

2 cái thân ảnh nhanh chóng va đập vào nhau cuồng chiến như cách nguyên thủy nhất. Hỏa quang văng bốn phía.

.....

Võ Văn lúc này vô cùng đau đầu, hắn hiện tại chính là không biết làm gì. Sức mạnh hiện tại của hắn bị phong ấn cho dù bùng phát hết tối đa cũng không thể đạt đến Đan Canh.

Càng miễn cưỡng t·ấn c·ông bức tường thì hắn c·hết lại càng nhanh mà thôi.

Võ Văn không phải là người thích đợi c·hết, ngay lập tức liền nảy ra một chủ ý, hắn chắp tay lên thiên không kinh hô:

"Tiền bối, ngài đại nhân đại lượng thả ra phong ấn cho tiểu bối. Đợi thoát ra khỏi chỗ này, tiểu bối nhất định đáp đền ân tình này.” Võ Văn chính là đoán vị tiền bối kia vẫn đang xem chừng hắn.

Tiểu Ngư khẽ cười ngẫm nghĩ vị tiểu sư đệ này quả nhiên tinh ranh. Hắn quay đầu nhìn sư tôn, nghĩ rằng sư tôn sẽ thả ra phong ấn. Thì liền nhìn thấy Lạc Vô Thủy lúc này khẽ nhếch miệng có điệu bộ như muốn trêu tức.

Tiểu Ngư ngẩn người, ở với Lạc Vô Thủy bao năm nay, hắn liền biết Sư Tôn cử động này chính là không nghiêm túc. Chỉ thấy Lạc Vô Thủy khẽ phất tay.

Võ Văn cảm nhận được không gian dị động, ngay lập tức liền vui vẻ tự hỏi phải chăng vị tiền bối kia đã đáp ứng lời hắn. Hắn vội nội thị đan điền thì liền vô cùng thất vọng, băng sương không hề rút đi.

Bất ngờ lúc này không gian trong phòng bị xé rách ra 1 cái khe. Theo cái khe xuất hiện, 1 thanh đại đao màu vàng kim, cán màu đen nhanh chóng hiện ra phóng đến người Võ Văn.

Võ Văn trợn mắt, hắn không hề tránh né, bởi vì hắn nhận ra đồ vật kia chính là Liệt Thiên mà hắn đánh rơi đang xông đến.

Liệt Thiên trông thấy Võ Văn như hài nhi nhìn thấy phụ mẫu, vô cùng vui mừng nhanh chóng xông đến.

Võ Văn ngẩn ra, cánh tay vươn ra nắm lấy Liệt Thiên. Cảm giác tinh thần tương liên truyền đến làm hắn cũng có chút vui vẻ.

Nhưng sau đó Võ Văn chợt ngẩn ra, tiền bối kia trả Liệt Thiên cho hắn là có ý đồ gì. Liệt Thiên là Bảo khí không hề sai, nhưng cho dù có nó trong tay, sức mạnh của Võ Văn cũng không cách nào vượt qua Đan Cảnh.

Bất chợt lúc này không gian xung quanh Võ Văn chợt có xạo động, căn phòng ngay lập tức rung lắc dữ dội.

Võ Văn ngay lập tức cảm thấy được có thứ đồ vật nào đó đang nhìn chăm chăm hắn. Không chính xác hơn là đang nhìn đến Liệt Thiên trong tay hắn.

Võ Văn cảm giác được Liệt Thiên nó đang run rẩy sợ hãi. Đây là chuyện gì?

.....

Tiểu Ngư nhìn thấy cảnh này nhíu mày nói:

"Sư tôn, khí linh của Kim Pháp này, nó đang tỉnh thức.”

Lạc Vô Thủy khuôn mặt bình đạm không đáp lại.

.....

Võ Văn lúc này kinh ngạc nhìn thấy tốc độ co lại của căn phòng bỗng trở lên càng nhanh hơn. Võ Văn giật mình, hắn rõ ràng không hề công kích bức tường. Tại sao nó lại tự nhiên biến động như vậy.

Tinh thần của Võ Văn với Liệt Thiên vốn dĩ tương liên. Hắn lúc này cảm giác thấy nó đang sợ hãi 1 thứ gì đó đang đến. Linh trí của Liệt Thiên vừa mới khai sinh không lâu, giống như một hài tử 2,3 tuổi, đây là một loại bản năng sợ hãi.

Dị biến xảy ra, phía đối diện Võ Văn lúc này, 1 khối cầu màu vàng bỗng nhiên dần hiện ra. Võ Văn trợn mắt kinh ngạc, đây là một khối Kim Linh Khí khổng lồ đường kính phải hơn 10 trượng.

Trực giác từ trong linh hồn Võ Văn cho hắn biết thứ đồ vật này giống như khối hỏa cầu hắn gặp trong Hỏa pháp, chính là có linh trí.

Võ Văn lúc này đã nhận ra điều gì. Khối cầu Kim Linh khí này nó đang nhìn Liệt Thiên với vẻ thèm khát cùng cực. Nó muốn ăn linh trí của Liệt Thiên.

.....

“Khối Kim Linh Khí này đã sinh linh trí nhưng vẫn chưa trưởng thành, đồ vật đã sinh linh trí như đao của tiểu sư đệ chính là vật đại bổ đối với nó, cắn nuốt khí linh trong đao của tiểu sư đệ, linh trí của nó sẽ càng tăng tiến vượt bậc.” Tiểu Ngư chau mày nói.

Tiểu Ngư khẽ liếc đến sư tôn, không hiểu tại sao sư tôn lại thả Liệt Thiên đến. Liệt Thiên là bản mệnh đao của tiểu sư đệ, nếu khí linh nó bị ăn mất. Thần hồn của tiểu sư đệ cũng sẽ b·ị t·hương nặng.

Chương 152: Khí linh thức tỉnh