Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 153: Khí thể vô hình lần nữa hiện ra

Chương 153: Khí thể vô hình lần nữa hiện ra


Nhìn căn phòng đang dần co rút lại, Liễu Hạ Hạ lúc này đã ra quyết định. Nàng khẽ thở dài đứng dậy.

Chu Linh đã nhìn được đáp án trong mắt nàng ta lạnh nhạt nói:

"Có vẻ như 2 ta không tránh được một trận chiến.”

Liễu Hạ Hạ lắc đầu:

"Nếu như là ngày hôm qua ta sẽ nhường sinh mệnh này cho ngươi.”

Chu Linh nghe vậy thoáng sững sốt.

"Nhưng hôm nay ta có lý do của mình, ngày hôm nay ta không muốn c·hết.”

Chu Linh ngây người khẽ thở dài 1 tiếng:

"Là vì hắn ta sao? Ngươi nói đúng, ta cũng có lý do để sống tiếp, ta phải trở về với ca ca.”

Chu Linh sau đó lạnh nhạt nói 1 câu làm Liễu Hạ Hạ chìm xuống hầm băng:

“Nếu thật sự phải đánh nhau thật sự, ngươi không có cơ hội thắng.”

Vừa dứt lời, toàn thân Chu Linh liền tràn ra hắc khí, tu vị bạo phát vô cùng mạnh mẽ, so với ca ca nàng chỉ có hơn chứ không kém.

Cảm nhận được khí tức của Chu Linh, Liễu Hạ Hạ liền cảm thấy vô lực tuyệt vọng.

Ở căn phòng của Hạ Trung Kiên lúc này, 1 cái thân ảnh rơi đập xuống sàn vô cùng chật vật. Bất ngờ là người gục ngã lúc bấy giờ lại là gã mặc hắc phục kia.

Hạ Trung Kiên lúc này nở nụ cười gằn, bên ngoài cơ thể hắn lúc này xuất hiện hư ảnh một chiếc chuông vàng uy nghi thần võ. Chính nó đã hộ thể cho Hạ Trung Kiên đánh bật gã áo choàng đen.

Nam tử hắc phục lúc này khuôn mặt giật mình kinh hô:

“Phật môn tứ đại thần công, Kim Chung Tráo, ngươi là Phật môn tục gia đệ tử.”

Hạ Trung Kiên cười gằn: “Không sai, ta chính là đệ tử tục gia Thiếu Lâm.”

Nam tử mặc hắc phục nheo mày lần nữa ẩn vào trong bóng đêm. Lại lựa thời cơ tiếp tục vung ra 1 kiếm.

Nhưng kết quả cũng không khác gì khi này, chuông vàng lại hiện, tiếng kim qua giao kích vang lên, nam tử hắc phục lần nữa b·ị đ·ánh bay đi, sau đó hắn ta lại tiếp tục biến mất.

Hạ Trung Kiên cười gằn: "Tiếp tục đi, ta muốn xem đợi căn phòng này co lại còn 1 trượng, ngươi còn có thể trốn chỗ nào.”

Diệp Lăng lúc này cẳng tay phải đã rướm máu, toàn thân y phục rách toát. Đối diện Chu Tổn cũng không khá hơn, đầu vai b·ị đ·âm ra 1 v·ết t·hương. Cả 2 chính là bất phân thắng bại. Lúc này 2 người thần trí vô cùng tập trung. Bởi vì chỉ cần 1 sai lầm liền có thể phân ra sinh tử.

Căn phòng của Túy Điên Tử và Đỗ Vương lúc này cũng sinh ra dị biến. Túy Điên Tử vốn dĩ đang chiếm ưu thế, bỗng nhiên lúc này liền khụy gối xuống, khóe miệng không hiểu liền chảy ra huyết dịch.

Hắn nhìn chằm chằm Đỗ Vương có chút không tin nói:

"Đây là độc dược, vô vị vô sắc độc, ngươi là Độc môn người?”

Đỗ Vương cười nhạt cũng không phủ nhận:

"Không sai.”

Túy Điên Tử không khỏi nhớ đến thời điêm Đổ Vương ném hồ lô lại cho hắn, khi đó gã ta còn tự tin nói hắn để lại di ngôn. Chính vì lời nói đó liền làm hắn trở nên lơ là.

Túy Điên Tử lạnh nhạt nhìn Đỗ Vương:

"Ngươi nghĩ chỉ một chút độc này liền có thể ăn chắc ta sao?” Nói rồi Túy Điên Tử liền mở ra nắp hồ lô, ngẩng đầu uống 1 hớp rượu.

Khuôn mặt đang tái mét vì độc tố lúc này liền đỏ lên, Túy Điên Tử gượng người đứng dậy, nheo mày nhìn Đỗ Vương nói:

"Hôm nay lão tử có c·hết, cũng sẽ kéo ngươi chôn cùng.”

.....

Võ Văn ngẩn người, ngay lập tức một luồng hấp lực mạnh mẽ từ Kim cầu phát ra. Mục tiêu của nó chính là Liệt Thiên.

Có thể cảm nhận được Liệt Thiên đang muốn tụt khỏi tay của Võ Văn mà bay đi. Võ Văn đương nhiên không cho phép chuyện này xảy ra.

Võ Văn hô lớn: “Liệt Thiên trấn tĩnh, nghe ta.”

Liệt Thiên nghe tiếng Võ Văn trong phút chốc liền trở nên tỉnh táo.

Võ Văn nhìn chằm chằm Kim Cầu, đồ vật này muốn ăn Khí Linh có hỏi qua ý kiến của hắn.

Võ Văn tinh thần tập trung, trong phút chốc toàn thân Luyện Tạng Can Mộc Pháp, Luyện Tạng Tâm Hỏa Pháp, Luyện Tạng Tỳ Thổ Pháp đồng loạt chuyển hóa bùng nổ.

Tu vi của Võ Văn từ Đại Tông Sư Trung kỳ liền xông phá đến Hậu Kỳ, Huyết mạch trong người xông mạnh, như vạn mã bôn đăng, Huyết như Thủy Triều.

Võ Văn kéo lấy Liệt Thiên chém mạnh đến Kim cầu, một đao này hải nạp bách xuyên, như thủy lưu ngược dòng, thế không thể cản.

Nghịch Lưu.

Đao mang dũng mãnh vô cùng, một đao này bình thường đã có thể chém c·hết Giả Đan thông thường. Nhưng khi chém đến Kim Cầu, Kim Cầu giống như khinh miệt không thèm né tránh, kiếm quang chém vào Kim cầu tạo ra tiếng kim qua giao kích dữ dội. Lực lượng mạnh như hồng thủy đánh ngược về phía Võ Văn. Bàn tay của Võ Văn ngay lập tức rách toát buông ra Liệt Thiên. Toàn thân như đ·ạ·n pháo bay ngược đập vào sàn nhà.

Võ Văn trợn mắt, lực lượng này là Đan Cảnh mà tuyệt đối không phải là mới vào Đan Cảnh, chênh lệch quá rõ ràng.

Kim cầu nhìn đến Võ Văn giống như đang cười nhạt. Lúc này Kim cầu liền tách ra, giống như mở một cái miệng lớn. Một luồng hấp lực mạnh mẽ hút lấy Liệt Thiên. Chính là muốn nuốt chửng Liệt Thiên vào trong người.

Võ Văn lúc này ngồi dậy, lau đi v·ết m·áu trên đỉnh đầu, ánh mắt hắn lúc này giống như không hề tuyệt vọng mà tỉnh táo đến không tưởng.

Võ Văn mở ra thần niệm liên kết với Chân Thạch ở trong thức hải. Ánh mắt nhìn chăm chú vào Kim Cầu.

Cùng lúc trong ngũ tạng của Võ Văn lúc này nơi phổi của hắn có ánh sáng vàng dần hiện lên.

Tiểu Ngư nhìn thấy cảnh này khẽ day trán nhìn sư tôn:

“Sư tôn, mau ngăn tiểu sư đệ lại, hắn chính là đang muốn tự sáng tạo ra Luyện Tạng Phế Kim Pháp. Đây là hành động điên rồ, thời kỳ Thượng Cổ bao nhiêu tiên hiền dày công nghiên cứu mới có thể sáng tạo ra Luyện Tạng Phế. Hắn chỉ cần tu luyện sai một chút, ngũ tạng hắn liền trực tiếp phế đi. Lúc đó hắn sẽ không khác gì là phế nhân.”

Lạc Vô Thủy cũng khẽ chau mày, đây dường như không phải kết quả hắn muốn nhìn thấy.

Kết quả đúng như Tiểu Ngư dự đoán, nơi 2 lá phổi của Võ Văn chỉ mới phát ra 1 chút ánh kim liền ngay lập tức bốc ra ám đen. Đây chính là suy diễn công pháp thất bại.

Võ Văn thổ ra 1 ngụm máu. Tinh thần trở nên vô cùng suy sụp. Võ Văn cảm giác được theo công pháp suy diễn sai lầm, tứ tạng còn lại cũng bắt đầu ám lên 1 màu xám đen. Võ Văn thở dài đau đớn, đây là bị cắn trả.

Lạc Vô Thủy lắc đầu có chút thất vọng. Đang muốn ra tay thì lúc này chợt có dị biến xảy ra.

Trên thức hải Võ Văn lúc này không hiểu sao liền xuất hiện 1 đoàn khí thể vô hình. Nó nhanh chóng trôi xuống ngũ tạng của Võ Văn. Ngũ tạng đang ám một màu xám đen ngay lập tức liền trở lại bình thường, vô cùng sinh cơ.

Điều kinh ngạc hơn chính là Tạng Phế của Võ Văn sau khi được đoàn khí thể vô hình kia gột rửa liền phát ra 1 màu kim sắc óng ánh rực rỡ.

Tiểu Ngư nhìn thấy cảnh này liền trợn mắt nói: “Luyện Tạng Phế thành công rồi.”

Nói rồi nhìn đến Lạc Vô Thủy cũng đang ngẩn ra hỏi:

“Sư tôn, đoàn khí thể màu trắng vừa rồi rốt cuộc đó là thứ gì.”

Lạc Vô Thủy híp mắt lắc đầu nói:

“Ta cũng không biết.”

Tiểu Ngư ngẩn ra, trên đời này còn tồn tại đồ vật mà sư tôn không biết.

Võ Văn cũng không hiểu đầu cua tai ngheo thế nào, đang lúc hắn cảm thấy tuyệt vọng liền cảm thấy cơ thể trở lại vô cùng thư thái. Trong đầu không hiểu thấu liền tự điều chỉnh lại công pháp Luyện Tạng Phế thông thuận.

Chương 153: Khí thể vô hình lần nữa hiện ra