Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 154: Ăn ngược

Chương 154: Ăn ngược


Liễu Hạ Hạ thân ảnh lui về phía sau, khóe miệng chảy ra v·ết m·áu. Nàng nhìn lấy Chu Linh. Liễu Hạ Hạ biết rằng nàng ta còn sống đến hiện tại cũng chỉ là vì Chu Linh không muốn hạ sát thủ.

Chu Linh ánh mắt có chút không đành lòng lạnh nhạt nói:

"Ngươi tự tận đi, ta không muốn xuống tay với ngươi.”

Bên phía Hạ Trung Kiên lúc này hắn vẫn đứng yên bất động. Chuông vàng liên tục chiếu sáng. Bất chợt lúc này 1 đường kiếm xẹt qua hướng về phía mi tâm của Hạ Trung Kiên.

Chuông vàng sáng lên 1 cái ngay lập tức liền sinh ra vết rạn sau đó liền sụp đổ. Nhưng dư lực cũng chấn cho nam tử hắc phục lui về phía sau.

Khóe miệng Hạ Trung Kiên chảy ra v·ết m·áu, hắn khẽ cười gằn nói:

"Không hổ là Tư Không Gia, nhanh như vậy liền có thể tìm ra trảo môn của ta.”

“Kẻ ái kỷ tự mãn hảo như ngươi, trảo môn chắc chắn nằm ở nơi dễ thấy nhất.” Không gian vang lên tiếng ồm ồm của nam tử áo đen.

Nói rồi từ trong hư không, 1 đường kiếm lại chém đến, muốn chém đứt thủ cấp của Hạ Trung Kiên.

Hạ Trung Kiên cười lạnh nói:

“Ngươi nghĩ thiếu lâm tuyệt học ta chỉ lĩnh ngộ 1 mình Kim Chung Tráo hay sao?”

Vừa dứt lời làn da của Hạ Trung Kiên dần có ánh vàng sáng lên. Kiếm quang chạm vào cổ của Hạ Trung Kiên phát ra tia lửa điện xẹt. Dư chấn lần nữa chấn văng nam tử hắc phục, hộ khẩu hắn muốn bị xé rách buông ra cả kiếm ở tay.

Nam tử hắc phục kinh nghi hô:

“Kim cương bất hoại thần công.”

Nam tử hắc phục ánh mắt chợt hàn, tên ngụy quân tử này lại tu luyện thành công 2 môn phòng thủ mạnh nhất Thiếu Lâm, nhìn căn phòng co lại nhanh chóng chỉ còn chưa đến 5 trượng, tâm hắn liền chùn xuống.

Diệp Lăng và Chu Tổn lúc này cả 2 toàn thân rướm máu, toàn thân đầy thương tích nhưng vẫn chưa phân ra thắng bại. Cả 2 lúc này kinh ngạc nhìn nhau vì cả 2 người đều là thiên tài cách đấu, cả 2 đều lĩnh ngộ được đấu tâm thông minh, vạn người chỉ có 1.

Diệp Lăng híp mắt nói:

“Chu nhị công tử quả nhiên không phải hư danh, nhưng đến đây liền đủ.”

Cơ thể Diệp Lăng ngũ tạng liền có 3 nơi lần lượt tỏa ra ánh sáng xanh lục, đỏ, nâu hồng, lần lượt chính là Tạng Can, Tâm, Tỳ. Lực lượng của Diệp Lăng lại tiếp tục kéo lên lúc này đã đạt đến Giả Đan cảnh.

Chu Tổn nhìn thấy cảnh này khẽ cười lạnh nói:

“Đừng nghĩ rằng chỉ mình ngươi nhắm đến Thượng Cổ Luyện Tạng quyết.”

Dứt lời thể nội của Chu Tổn cũng phát ra 3 màu ánh sáng, lực lượng cũng kéo lên không kém cạnh Diệp Lăng.

Diệp Lăng chau mày. Không nghĩ đến Chu Tổn ban đầu tham gia vào chỗ này mục đích cũng giống như hắn. Cả 2 đều biết và nhắm đến Thượng Cổ Luyện Tạng quyết. Thắng bại lúc này đã trở nên khó liệu.

Túy Điên Tử ho ra 1 ngụm máu đen. Hắn đã cảm nhận được c·hất đ·ộc đã lan vào trong lục phủ ngũ tạng.

Đỗ Vương khuôn mặt có chút trầm lại nhẹ nói:

"Túy huynh, dùng linh tửu áp chế độc tố chỉ có hiệu quả nhất thời, chúng ta vốn dĩ không có thù hằn, ngươi từ bỏ đi, ta liền cho ngươi 1 cái thống khoái.”

Nhưng Túy Điên Tử thân hình vẫn trụ vững, ánh mắt vẫn vô cùng cương liệt. Lần nữa bước đến.

Đỗ Vương khẽ thở dài lắc đầu, Túy Điên Tử đây chính là chọn lựa chiến đấu đến c·hết.

.....

Võ Văn lực lượng bùng phát mạnh mẽ, 4 loại lực lượng ngũ hành chạy dọc tứ tạng luân phiên chuyển hóa, Mộc sinh Hỏa, Hỏa sinh Thổ, Thổ sinh Kim.

Võ Văn phóng lên nhanh chóng bắt lấy Liệt Thiên. Luyện Tạng Phế Kim Pháp lực lượng ngay lập tức hô ứng với Liệt Thiên trong tay Võ Văn. Võ Văn có thể cảm nhận được lực lượng của hắn thăng lên 1 tầm mới. Võ Văn xúc thế lại chém ra 1 đao, như vạn mã bôn đằng, thủy lưu ngược dòng.

Nghịch lưu.

Đao này so với đao vừa rồi càng cương mãnh vô cùng. Đã có thể so với một đao mà hắn dùng để chém Huyết Đồ, đã chạm tới Đan Cảnh lực lượng.

Nhìn đao phong xông đến, Kim Cầu lần nữa giống như cười mỉa mai, phía trước người nó lúc này bỗng xuất hiện 1 lá chắn kim loại dày đặc. Đao mang chém lên lá chắn chỉ để lại một vết ngấn nhỏ, lực lượng liền bị triệt tiêu.

Võ Văn đơ người, 1 đao vừa rồi đã bùng phát hết sức mạnh của hắn hiện tại, lại không hề si nhê với Kim cầu. Lực lượng quá chênh lệch.

Võ Văn ngẩng đầu nhìn thiên không khổ sở nói:

"Tiền bối, mong ngài thả ra phong ấn cho vãn bối.” Hắn lúc này chỉ có thể trông chờ vị tiền bối kia cởi ra phong ấn cho mình.

Nhưng đáp lại Võ Văn là 1 sự im lặng. Tâm Võ Văn chùn xuống.

Kim Cầu lúc này di chuyển nhanh như điện xẹt, nó mở ra 1 cái cửa khẩu khổng lồ, nhanh đến bất khả tư nghị nuốt lấy Võ Văn lẫn Liệt Thiên vào bên trong.

Võ Văn chưa kịp phản ứng đã nằm trong bụng của Kim cầu. Phía bên trong lúc này, 1 thứ chất lỏng màu vàng kim sệt sệt đang chảy ra, nó dần bám lên trên Liệt Thiên, có thể nghe thấy tiếng xèo xèo phát ra. Đây là muốn ăn mòn Liệt Thiên.

Võ Văn mắt hiện tia máu muốn cử động ngăn cản, thì cơ thể hắn giống như bị đông cứng, không thể làm ra cử động. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Liệt Thiên bị ăn mòn.

Kim cầu lúc này phát ra khí tức thượng vị giả, ép Võ Văn phải khuất phục nó. Võ Văn nghiến răng nghiến lợi vô cùng tức giận.

Kim cầu không hề biết rằng lúc nó phát ra khí tức thượng vị giả, ở trong đan điền Võ Văn lúc này 1 thứ đồ vật liền tỉnh thức.

Võ Văn rơi vào tuyệt cảnh vô cùng cuồng nộ, hắn không hiểu vị tiền bối kia rốt cuộc có thù hằn gì với hắn, đây rõ ràng chính là cố tình chơi hắn.

Bất ngờ lúc này từ đan điền của Võ Văn 1 đoàn dây leo màu xanh bỗng vươn ra bên ngoài. Võ Văn ngẩn ra, đoàn dây leo này sao lại quen mắt đến vậy.

Chứng kiến đoàn dây leo màu xanh này xuất hiện, Kim cầu bỗng run lên bần bật, giống như là gặp thiên địch. Kim cầu ngay lập tức muốn phun Võ Văn ra khỏi thể nội.

Nhưng đã chậm 1 nhịp, đoàn dây leo lúc này đã kịp chạm đến Kim cầu, Võ Văn kinh ngạc nhìn thấy Kim sắc dịch thể trong nội thể Kim cầu đang bị hút mạnh vào trong dây leo, tốc độ vô cùng vũ bão.

Võ Văn lúc này đã nhớ ra, dây leo này chính là do đoạn Trúc kia phát ra. Nó là đang ăn Kim Cầu sao?

Võ Văn nhớ lại lần kia, đoạn Trúc này cắn nuốt qua kiếm của Lý Hiển, sau đó còn ăn cả Tử Lôi. Đồ vật này sao có thể biến thái đến vậy.

Kim sắc dịch thể bị nuốt đi 1 mảng lớn. Kim cầu ngay lập tức khạc ra Võ Văn và Liệt Thiên.

Võ Văn rơi đập ra bên ngoài, ngay lập tức trở mình đứng dậy. Hắn đảo mắt nhìn, ngay lập tức nhận thấy Kim cầu đã hư nhược đi rất nhiều.

Kim Cầu giống như sợ hãi tột độ, khẽ rung người một cái. Võ Văn ngay lập tức cảm nhận được lực lượng truyền tống, Kim cầu muốn đuổi hắn ra khỏi Linh Cảnh. Nhưng bất chợt ngay lúc này, bên ngoài cơ thể Võ Văn, 1 cái dị tượng hình cây Trúc liễu diễn sinh ra trên đầu Võ Văn, Trúc liễu cao đến mấy chục trượng phát ra khí tức uy nghi bát diện. Lực lượng truyền tống trên người Võ Văn ngay lập tức biến mất.

Từ trên dị tượng vô số dây leo liền tuông ra. Kim Cầu nhìn thấy sợ đến run lẩy bẩy muốn quay đầu chạy trốn nhưng đã chậm, dây leo nhanh đến bất khả tư nghị đã bắt được nó. Kim cầu từ đường kính hơn 10 trượng đang bắt đầu thu nhỏ lại. Nó rõ ràng đang bị cắn nuốt.

Lúc này bỗng nhiên Võ Văn giống như nghe được lời truyền âm của Kim Cầu:

"Mau cứu ta, nếu ta c·hết, Linh Cảnh này sẽ sụp đổ, mọi người cũng sẽ c·hết cùng.”

Chương 154: Ăn ngược