Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 155: Muộn màng

Chương 155: Muộn màng


Võ Văn giật mình, cùng lúc Kim Cầu đang bị teo nhỏ lại, không gian xung quanh Võ Văn bỗng nhiên trở nên rung lắc dữ dội. Từng vết rạn nứt dần hiện ra.

Võ Văn tròn mắt, lời Kim cầu nói rất có thể chính là sự thật, nghĩ đến 8 người trong Linh Cảnh, Võ Văn không dám liều lĩnh, thần niệm xông vào bên trong Đan điền muốn điều động đoạn trúc dừng lại.

Khi vào trong đan điền lúc này Võ Văn ngẩn ra, đoạn trúc lúc này vậy mà đã sinh trưởng ra đốt trúc thứ ba, và vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Thần niệm của Võ Văn muốn thâm nhập vào bên trong đoạn trúc ngăn nó dừng lại, bất chợt phía trên thân trúc liền sinh ra 1 đoạn dây leo đánh vào thần niệm của Võ Văn.

Cảm giác đau đớn từ trong linh hồn truyền đến làm Võ Văn đau đến tê tâm liệt phế. Võ Văn mắt trợn tròn điên tiết nhìn đoạn trúc, đồ vật này đã chiếm lấy Đan điền của hắn còn đánh hắn. Thầm hô: “ Cái đ·m nó”.

Võ Văn lúc này liền vô kế khả thi, nhìn dây leo vẫn nhìn xem chừng thần niệm của hắn, nếu Võ Văn tiếp tục xông vào, nó sẽ tiếp tục gõ hắn.

Bất chợt lúc này ở trong Đan điền Võ Văn một kiện đồ vật khác bắt đầu dị động. Đó là 1 thanh tàn cung cũ kỹ có phần hôi bại, nhìn qua không khác gì 1 thanh cung tự chế sơ sài.

Nó ngay tức khắc liền xuất hiện trước thần niệm của Võ Văn. Cái mũi tên cũ kỹ te tua bên cạnh nó lúc này cũng đã lên dây.

Thần niệm của Võ Văn lúc này tâm linh vô cùng liên thông, dây cung nhanh chóng bị kéo ra chĩa về phía đoạn trúc phản nghịch kia.

Đoạn trúc ngay tức khắc liền dừng lại động tác, nó nhìn đến thanh tàn cung kia lúc này bỗng tỏ ra vô cùng kiêng kị. Nó lúc này khẽ rít lên 1 tiếng lớn làm thần hồn Võ Văn muốn sụp đổ nhưng tàn cung liền tán ra ánh sáng dịu nhẹ bao lấy Võ Văn, tinh thần của Võ Văn lại trở về bình ổn.

Võ Văn lúc này liền cảm nhận được đoạn trúc kia muốn truyền tín hiệu cho hắn, là 1 cái giọng nữ nhân làm Võ Văn thoáng cái giật mình:

“Tiểu tử khốn kh·iếp, ta vừa mới cứu mạng ngươi, ngươi lại muốn chống đối ta.”

Võ Văn không ngạc nhiên lắm, hắn đã đoán được đoạn trúc này là có linh tính, kể cả thanh tàn cung này cũng vậy. Chỉ là bọn nó khinh thường nói chuyện với hắn mà thôi.

Võ Văn ánh mắt cương liệt, không cho đoạn trúc làm càn lạnh lùng nói:

“Buông ra Kim cầu kia.”

“Hừ, ngươi điên rồi sao, dám bắn ở đây, đan điền của ngươi cũng sẽ sụp đổ.” Đoạn trúc điên tiết lần nữa truyền ý niệm cho Võ Văn.

Võ Văn nheo mày thầm nghĩ đúng vậy nơi này là Đan điền của hắn. Nhưng Võ Văn không hề buông cung. Thái độ rõ ràng vẫn vô cùng quyết liệt.

Bỗng một giọng nói trầm khàn t·ang t·hương vang vào tai hắn:

“Không cần phải lo lắng, tên của ta chỉ tiêu diệt mục tiêu.”

Võ Văn ngẩn ra, đây là khí linh của thanh tàn cung. Võ Văn không khỏi nhớ đến lần đó bắn Lý Hiển, cung tên xuyên qua Mặc Hộp b·ắn c·hết Lý Hiển.

Giọng nữ nhân lần nữa vang lên:

“Lão già kia, ngươi hôi bại sắp c·hết đến nơi còn muốn kéo ta theo.”

Giọng nam nhân trầm khàn ngay lập tức đáp trả:

“Ngươi bị người ta đánh về hài nhi, là hắn đang giúp ngươi lớn trở lại, ngươi đã không biết ơn, tính đàn bà vẫn thối như vậy.”

“Ngươi...” Giọng nữ nhân đã dần mất kiểm soát.

Đoạn trúc kia lúc này lại truyền âm cho Võ Văn:

“Tiểu tử, nếu ngươi không buông cung, lần sau cho dù ngươi có c·hết, lão nương cũng sẽ không ra mặt.”

Võ Văn không suy nghĩ lần nữa mở miệng:

“Buông ra kim cầu.” Nói rồi liền đẩy cung càng tiến sát đoạn trúc.

Nữ nhân giống như bị khí bạo run run nói: “Tiểu tử nhớ lấy, lần sau cho dù ngươi có c·hết, đừng mơ lão nương sẽ ra tay.”

Nói rồi phía bên ngoài lúc này, dây leo liền buông ra kim cầu, bắt đầu lùi trở về. Đoạn trúc sau một lúc lại trở về bình ổn như lúc ban đầu.

Bên tai của Võ Văn vang lên tiếng nam nhân trầm khàn:

"Không cần phải lo lắng nàng ta, nàng ta cắm rễ trong đan điền của ngươi chính là quan hệ cộng sinh, nếu ngươi c·hết, nàng ta cũng mất nửa cái mạng. Lúc nguy cấp nàng ta cũng không dám bỏ mặc ngươi.”

Thân trúc lóe lên ánh sáng như bày tỏ tức giận lão già nhiều chuyện. Võ Văn nghe vậy khẽ gật đầu nói:

“Tạ ơn tiền bối.”

“Không cần gọi tiền bối, ta sẽ tiếp tục theo dõi ngươi. Nhớ kỹ tên của ta, ta gọi là ‘Sanh’ ” Nói rồi thanh tàn cung liền thoát khỏi tay của Võ Văn trôi dạt qua một bên.

Võ Văn ngẩn ra, hắn biết theo dõi ý nghĩa là gì, thanh cung này vẫn chưa chấp nhận hắn làm chủ. Võ Văn cũng không thèm để ý. Có thể cho hắn mượn sức mạnh đã là rất cảm kích rồi.

Võ Văn thầm than, trong đan điền hắn hiện tại giống như có 2 lão quái vật cư ngụ. Cảm giác không hề thoải mái chút nào.

Võ Văn ý thức lần nữa trở lại thực tại, nhìn đến Kim cầu lúc này đường kính chỉ còn lại 6 trượng kia, giọng nói rét lạnh ra lệnh:

“Thả hết những người đang ở trong Linh Cảnh ra ngoài.” Không hiểu tại sao Võ Văn luôn có dự cảm không lành.

Kim cầu giật mình ngay lập tức truyền tín hiệu cho Võ Văn:

"Không được, như vậy là vi phạm thượng cổ quy tắc.”

Võ Văn ánh mắt chợt lạnh nhìn chăm chăm Kim cầu:

“Ngươi muốn giữ quy tắc hay muốn c·hết.”

Kim cầu ngay lập tức kinh hãi run rẩy, nó rất sợ Võ Văn lần nữa thả ra thứ đáng sợ kia.

Nó không dám cãi lệnh Võ Văn liền nói:

"Được, ta nghe lệnh đại nhân.”

Nói rồi phía trước Võ Văn liền xuất hiện hình chiếu ở những căn phòng khác. Võ Văn giật mình nhận ra những căn phòng kia lúc này đều tồn tại đến 2 người. Hắn đã hiểu ý của gã áo trắng. Sát khí trên người bỗng nhiên phát ra.

Lại nhìn đến Liễu Hạ Hạ lúc này đang nằm trên mặt đất không rõ sống c·hết. Túy Điên Tử thất khiếu cũng chảy ra máu đen, trạng thái cũng vô cùng tệ hại.

Võ Văn chỉ tay đến 2 người lạnh nhạt nói:

"Riêng 2 người này ngay lập tức dịch chuyển đến đây.”

Kim cầu không dám cãi lệnh Võ Văn, trong chớp mắt 2 cái thân ảnh một nam một nữ liền xuất hiện trước mặt Võ Văn.

Võ Văn nhanh như chớp liền xông đến kiểm tra cả 2 người. Xem qua Liễu Hạ Hạ, Võ Văn vẫn còn thở ra 1 hơi, nàng ta mặc dù b·ị t·hương nhưng không hề có v·ết t·hương chí mạng, Chu Linh vẫn còn lưu thủ.

Nhưng khi xem đến Túy Điên Tử mắt Võ Văn chợt hàn. Hắn nhanh chóng dựng Túy Điên Tử ngồi dậy, linh lực truyền vào nội thể của Túy Điên Tử. Sau khi kiểm tra 1 vòng, tâm Võ Văn liền chìm xuống.

Võ Văn nhanh như điện xẹt mở ra 72 châm bạc, nhanh chóng thi pháp, Cửu dương châm pháp.

Một chốc lát sau, Liễu Hạ Hạ khẽ ngồi dậy, khi nhìn thấy Võ Văn và Túy Điên Tử nàng khẽ giật mình, không hiểu tại sao mình lại ở đây.

Nhìn khuôn mặt Túy Điên Tử trắng bạch, thất khiếu chảy ra máu đen ngòm. Nàng cũng chợt hoảng. Túy Điên Tử cũng là có ân với nàng.

Lại nhìn đến Võ Văn đang thi pháp ở bên cạnh Liễu Hạ Hạ cũng ngẩn ra, ngay lập tức nghĩ đến châm pháp này đã từng cứu lấy nàng ta.

Vài phút sau Võ Văn chợt thu tay lại. Nhưng khuôn mặt hắn lúc này không hề có chút vui vẻ nào. Ngược lại còn vô cùng khổ sở thất vọng.

Túy Điên Tử nôn ra một ngụm máu đen ngòm, hắn run run giọng nói:

“Ngươi không cần phải cố gắng nữa, ta biết mạng của ta là không cứu được.”

Chương 155: Muộn màng