Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 156: Hy vọng

Chương 156: Hy vọng


Võ Văn đang muốn thi châm thêm một lần nữa, Túy Điên Tử liền giơ tay:

"Không cần tốn công vô ích, lục phủ ngũ tạng ta đã bị hoại tử không cách nào cứu được nữa.”

Võ Văn đơ người, hắn biết lời Túy Điên Tử nói không sai. Lục phủ ngũ tạng của Túy Điên Tử đã bị độc vật hủy hoại đến không thể cứu chữa.

Túy Điên Tử nhìn Võ Văn khẽ mỉm cười nhạt:

"Có thể quen biết ngươi chính là phúc phận của Ngô Lỗi ta.”

Võ Văn ngây người, hắn đã biết tên thật của Túy Điên Tử là Ngô Lỗi.

Túy Điên Tử tiếp tục ho ra 1 bụm máu đen, Võ Văn lúc này đã không nhìn nỗi. Lại nghe Túy Điên Tử nói:

“Huynh đệ, mặc dù có chút không phải phép, nhưng khi ta c·hết đi ngươi có thể giúp ta 2 việc được không?”

Võ Văn nhíu mày khổ sáp nói: “Ngươi phải cố gắng sống, việc của ngươi, ta không thể làm.”

Nói rồi lại tiếp tục truyền nội tức vào cơ thể Túy Điên Tử.

Túy Điên Tử khẽ đẩy tay của Võ Văn ra ngoài cười nhạt nói: “Không cần phải phí công nữa đâu.”

Liễu Hạ Hạ lúc này khẽ mở miệng nói:

“Ngô huynh, 2 việc ngươi muốn làm là gì?”

Túy Điên Tử bàn tay cho vào túi áo, nhẹ lấy ra 1 mẫu da dê, trên da dê ghi chằng chịt chữ hán. Hắn nhẹ đưa vào tay Võ Văn nói:

“Huynh đệ, đây là công thức dưỡng tửu mà ta khổ sở nghiên cứu, nếu huynh đệ có một ngày thành danh, có thể giúp ta truyền bá nó rộng rãi khắp thiên hạ, ta liền vui vẻ, còn nếu ngươi không thích, ra ngoài cứ việc đốt nó đi.”

Võ Văn nắm chặt miếng da dê, bàn tay run run.

“Việc thứ 2 nếu các ngươi có dịp ghé ngang Giang Đông Hạ gia, đó là chỗ cừu địch của ta, thê nhi của ta, bọn họ đang ở đó, nếu được liền hỏi giúp ta 1 câu tại sao khi đó bọn họ lại phản bội ta.”

Võ Văn đã từng nghe qua Túy Điên Tử kể về cuộc đời của hắn. Võ Văn khẽ gật đầu nói: “Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi.”

Nghe được lời nói của Võ Văn, Túy Điên Tử đôi mắt dần nhắm chặt, bàn tay thả xuôi xuống, trước khi ra đi, khóe miệng vẫn treo nụ cười thanh thản.

Liễu Hạ Hạ nhìn thấy cảnh này, liền không cầm lòng được quay đầu đi, 2 hàng thanh lệ không hiểu liền tuôn ra. Có lẻ từ khi xuất đạo đến giờ đây là lần đầu tiên nàng thật lòng thương cảm vì một người.

Võ Văn lúc này bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt hắn dường như dõi đến 1 nơi nào đó trong hư không chắp tay nói:

“Tiền bối, ta biết tiền bối đang nhìn thấy hết thảy, chỉ xin tiền bối có thể ra tay cứu lấy Túy Điên Tử, chỉ cần tiền bối cứu lấy hắn cho dù bắt vãn bối lên núi đao hay xuống biển lửa vãn bối cũng không từ nan.”

Nghe thấy Võ Văn nói lời này, Liễu Hạ Hạ khẽ giật mình, công tử, hắn là đang làm gì vậy?

Võ Văn biết bản thân mình đã hết cách nhưng hắn vẫn còn 1 tia hy vọng. Vị tiền bối kia thần thông quãng đại, nhất định có thể cứu lấy Túy Điên Tử.

Nhưng đáp lại Võ Văn chính là sự im lặng. Võ Văn lúc này bất chợt liền quỳ xuống, lời nói càng thêm khẩn thiết:

“Tiền bối, mong người cứu giúp.”

“Hừ, đầu gối nam nhân không dễ quỳ, Nam Hoang nhân càng không thể quỳ.” 1 lời nói ngay lập tức đập vào đầu của Võ Văn chấn cho đầu hắn vô cùng đau đớn.

1 lực lượng thần bí nhanh chóng đẩy Võ Văn đứng dậy. Võ Văn giật mình. Khi nhìn lại lúc này thân xác của Túy Điên Tử đã hoàn toàn biến mất.

Võ Văn ngẩn ra, hắn biết vị tiền bối kia đã nghe được lời hắn, chỉ không biết vị kia đem Túy Điên Tử đi đâu.

Võ Văn nhíu mày, đang muốn thoát ra bên ngoài, khối Kim Cầu kia bỗng nhiên dị động.

....

Tiểu Ngư chứng kiến hết thảy chuyện xảy ra, khuôn mặt liền dại ra:

“Chân Thạch, Sanh Cung, Lôi Trúc, sư tôn trên người tiểu sư đệ sao lại tồn tại nhiều đồ vật nghịch thiên đến vậy. Có phải là ta nhìn nhầm rồi không.”

Lạc Vô Thủy mắt khẽ liếc làm Tiểu Ngư giật thót. Tiểu Ngư nghĩ đến gì đó trợn mắt hỏi:

“Sư tôn người ném đao cho tiểu sư đệ vốn đã tính toán hết chuyện này xảy ra sao?”

Lạc Vô Thủy nghĩ ngợi 1 chút nhíu mày nói:

"Ta vốn chỉ tính toán thức tỉnh Lôi Trúc, lại không nghĩ đến tiểu tử kia lại có thể tự ngộ ra được Luyện Tạng Phế.”

Lạc Vô Thủy lúc này vẫn chưa nghĩ ra thứ khí thể vô hình kia là thứ gì.

Lúc này Tiểu Ngư mới để ý đến Túy Điên Tử đang nằm trên nền đất chau mày nói:

"Sư tôn, tên nhóc này xử trí sao đây?”

Lạc Vô Thủy nhíu mày, hắn vốn không nghĩ đến phải cứu Túy Điên Tử, trong mắt Lạc Vô Thủy bất quá chỉ 1 con kiến hôi Hồng Hoang mà thôi. Nhưng hắn đã đáp ứng Võ Văn liền lạnh nhạt nói:

“Tẩy não hắn, tên này trời sinh thần lực, liền cấy cho hắn thứ đó. Sống c·hết mặc hắn”

Tiểu Ngư giật mình, hắn biết thứ đó là thứ gì. Chỉ không biết tiểu tử này liệu có gánh được không?

.....

Gã áo trắng Ngũ sư huynh lúc này đã điên tiết. Khuôn mặt hắn lúc này không khác gì trái khổ qua.

Vừa rồi Linh Cảnh xảy ra chấn động hắn liền kiểm tra lại Kim nguyên tố trong Linh Cảnh, liền nhận thấy Kim Linh Tố thiếu hụt hết 4 phần. Giống y hệt như Linh Cảnh Hỏa Pháp.

Nhận ra điều này Ngũ Sư huynh hồn như muốn lìa khỏi xác. Hắn không hình dung nỗi khi trở về hắn sẽ b·ị t·ông môn xử phạt như thế nào. Ngay lập tức liền thông báo cho Tam sư huynh.

Nam tử áo xám sau khi nghe được tin, biểu hiện không suy sụp như gã áo trắng nhưng cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Gã áo trắng Ngũ sư huynh khuôn mặt căng thẳng cắn răng nói:

“Sư huynh chuyện này không thể để yên, nhất định chúng ta phải tìm ra thủ phạm áp giải về tông môn. Nếu việc này không cho tông môn 1 lời giải thích, chúng ta không c·hết, nhất định cũng mất 1 lớp da.”

Gã áo xám khẽ gật đầu nói:

"Chuyện này không sai, đợi kết thúc vòng thứ 5, xong việc liền áp giải thủ phạm về tông môn.”

Gã áo trắng lúc này nhíu mày nói:

"Tam sư huynh, sao ngươi cứ khư khư cố chấp việc phải hoàn thành đủ 5 vòng? Bắt giữ thủ phạm không phải liền quan trọng hơn sao?”

Thanh niên áo xám nghe vậy mắt khẽ híp lại, môi mỉm cười nhẹ nói:

"Ngũ sư đệ, đệ đang nghi ngờ ta sao?”

Gã áo trắng khẽ giật mình, khuôn mặt bỗng chốc trở nên tái mét, hắn vội vã nói:

"Không sư huynh, ta chỉ sợ Linh Cảnh Thủy Pháp cũng là bị phá hư giống như Hỏa Pháp và Kim Pháp mà thôi. Đến lúc đó ta và ngươi sợ rằng chỉ có con đường c·hết.”

Thanh niên áo xám một bộ bình tĩnh đáp:

“Chuyện đó đệ không cần phải lo lắng, Linh Cảnh Thủy Pháp đích thân ta sẽ trấn thủ, nhất định sẽ không xảy ra chuyện.”

Gã áo trắng giật mình, hắn muốn nói thêm gì đó nhưng lại không dám tiếp tục mở miệng.

Lúc này không gian liền có dị động, 6 cái thân ảnh rơi đập xuống mặt đất hội trường.

Lần lượt chính là Diệp Lăng, Chu Tổn, Chu Linh, Đỗ Vương, Hạ Trung Kiên và nam tử họ Tư Không.

Nhìn thấy 6 cái thân ảnh rơi xuống. Nam tử áo trắng ngẩn người ra:

“Tại sao còn nhiều người sống đến vậy?”

Áo xám nam tử cũng có chút ngạc nhiên, linh tính ban đầu của hắn không hiểu thấu lại thành sự thật.

Diệp Lăng thương thế đầy mình, hắn khẽ chau mày, đúng lúc hắn và Chu Tổn sắp phân ra sinh tử liền bị truyền tống ra ngoài, hắn cũng không hiểu là chuyện gì. Bên phía Hạ Trung Kiên cũng là như vậy.

Chương 156: Hy vọng