Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 157: Thân phận nam tử áo xám

Chương 157: Thân phận nam tử áo xám


Đám người Diệp Lăng ngẩn người ra, ngay lập tức liền kiểm tra lại nội thể. Nơi tạng Phế lúc này đã xuất hiện ấn ký công pháp Luyện Tạng phế. Nhưng phần thưởng Kim Linh Khí liền không thấy đâu. Cả đám đều chau mày.

Cả bọn không biết rằng vì Võ Văn đã thay đổi quy tắc cộng với việc Kim Linh Khí bị tổn hại nghiêm trọng dẫn đến phần thưởng Kim Linh Khí cũng không có.

Nhìn thấy gã nam nhân áo trắng lúc này đang bước đến, Hạ Trung Kiên bực tức khẽ hỏi:

"Ngươi chẳng phải đã thề nói vượt qua Linh Cảnh Kim Pháp sẽ được 1 phần Kim Linh Khí sao, Kim Linh Khí ở đâu?”

Nam nhân áo trắng nghe đến chợt cứng họng, tại sao quy tắc vòng này lại không giống như lời Tam sư huynh nói. Hắn khẽ đảo mắt nhìn hướng nơi nam tử áo xám đang đả tọa. Hắn ta vô cùng tức giận cắn chặt răng, lời thề này nếu không hoàn thành nhất định sẽ ảnh hưởng con đường tu luyện của hắn sau này.

Đúng lúc này này chợt có 2 cái thân ảnh chợt rơi xuống chính là Võ Văn và Liễu Hạ Hạ.

Nhìn thấy Võ Văn, nam tử áo trắng chợt dấy lên lòng nghi ngờ. Thân ảnh lướt nhanh đến muốn tra khảo Võ Văn.

Nhưng ngay lúc hắn chỉ còn cách Võ Văn 3 trượng. Võ Văn sát khí bỗng chốc bùng phát, toàn thân lực lượng bộc phát đến tối đa, nội thể vang lên tiếng thủy triều, Vô Lượng Tỏa ngay lập tức bể nát, Liệt Thiên đến tay, Võ Văn chém ra 1 đao, vừa ra chính là sát chiêu mạnh nhất, đao mang ngược dòng cuồn cuộn chém đến, Nghịch Lưu.

Võ Văn lúc thoát khỏi đây nộ khí liền đã dâng đến đỉnh điểm, nhớ đến tình cảnh của Túy Điên Tử. Nếu bọn chúng muốn xem bọn họ g·iết chóc lẫn nhau, hắn liền cho bọn chúng trải nghiệm c·ái c·hết.

Nam tử áo trắng trợn tròn mắt không nghĩ đến Võ Văn lại dám ra tay với hắn, nhưng đao mang này quá nhanh, tay chân hắn ta không kịp phản ứng. Chỉ có thể vận hộ thân chân khí lên chống lại.

Nhưng hộ thân chân khí của hắn ta chỉ có thể cản đao của Võ Văn trong nửa nhịp liền bị xé rách, đao mang lại tiếp tục xông đến muốn bổ nát đầu hắn.

Nam tử áo trắng sợ hãi đến tái xanh cả mặt, có thể ngửi được hơi thở tử thần bên tai.

Ngay lúc này 1 bàn tay chợt vươn ra, 2 ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy lưỡi đao Liệt Thiên. Liệt Thiên ngay lập tức bị cố định 1 chỗ không thể nhúc nhích mảy may. Võ Văn trợn mắt ngay lập tức liền nhìn thấy nam tử áo xám kia.

Võ Văn vận lực muốn rút Liệt Thiên trở lại nhưng lại không cử động được mảy may. Tâm Võ Văn liền trùn xuống, tên này lực lượng kinh khủng đến vậy.

Nhưng hắn không chịu từ bỏ, 2 tay buông ra Liệt Thiên. Trên tay hắn lại xuất hiện ra thêm 1 thanh đại đao Kim linh khí. Võ Văn nắm đao lần nữa chém đến.

Thanh Đại đao này là vừa rồi Kim Linh Cầu trước khi đi ra liền cho hắn.

Nam tử áo xám nhếch miệng: “Khá lắm, lại có đến 2 thanh đao Kim Linh Khí.”

Cánh tay còn lại của nhẹ đưa ra, vô cùng dễ dàng liền bắt lấy đại đao của Võ Văn.

Võ Văn khuôn mặt tái mét, hắn vốn biết cả 2 chênh lệch, nhưng không nghĩ chênh lệch lại lớn như vậy. Hắn cắn răng đang muốn nhờ đến lực lượng của Sanh Cung. Trước mắt Võ Văn liền tối sầm lại.

Thiên Linh cái của Võ Văn bị nam tử áo xám vỗ trúng. Linh hồn bị chấn động ngất lịm tại chỗ. 2 thanh đao cũng mất đi lực lượng của chủ nhân mà rơi xuống cắm vào nền đất.

Liễu Hạ Hạ phản ứng vô cùng chậm chạp, lúc nàng ta kịp phản ứng, Võ Văn đã nằm b·ất t·ỉnh trên mặt đất không rõ sống c·hết.

Nàng ta ngay lập tức xông đến muốn t·ấn c·ông nam tử áo xám, nhưng không khác gì châu chấu đá xe, ngay lập tức bị rơi đập lại phía sau. Cơ thể b·ất t·ỉnh không rõ sống c·hết.

Nam tử áo trắng lưng áo vẫn còn chảy mồ hôi vì vừa mới bước qua tử môn quan. Nhìn thấy Võ Văn b·ất t·ỉnh trên nền đất. Hắn ta liền vung đại thủ đến, muốn g·iết c·hết Võ Văn tại chỗ.

Nhưng một bàn tay lúc này liền vươn ra nắm chặt cổ tay của hắn ta, chính là nam tử áo xám, gã ta lạnh lùng nói:

“Ngũ sư đệ, kẻ này hiện tại không thể g·iết.”

Nam tử áo trắng chau mày:

“Tam sư huynh, kẻ này rõ ràng chính là thủ phạm phá hư Hỏa Pháp và Kim Pháp, không thể buông tha hắn. Mang đầu hắn trở về, chúng ta liền có thể ăn nói với môn phái.”

Nam tử áo xám híp mắt, bàn tay khẽ vận lực, giọng hắn vô cùng băng hàn:

“Xích Vũ, lời ta nói ngươi không xem vào mắt nữa hay sao?”

Gã áo trắng đau đớn ngay lập tức quỵ gối xuống run rẩy:

“Tam sư huynh, là đệ sai rồi, xin sư huynh bớt giận.”

Nam tử áo xám khẽ hừ 1 tiếng liền hất văng Xích Vũ ra phía xa. Sau đó liền mang đi Võ Văn và 2 thanh Đại đao.

Đám người chứng kiến trận đấu vừa rồi liền kinh hồn táng đảm. Lực lượng Võ Văn bộc phát ra đã đủ làm bọn họ tim đập tay run không thể chống cự. Vậy mà lại không qua nỗi 2 chiêu trước nam tử áo xám nhìn vô cùng bình phàm kia.

Diệp Lăng và Chu Tổn nhíu mày, bàn tay vô thức liền sờ vào trong túi áo.

Xích Vũ lúc này nhìn đến bóng lưng của nam tử áo xám, mắt hiện hàn quang.

Không biết qua bao lâu Võ Văn chầm chậm mở ra đôi mắt. Hắn ngay lập tức liền muốn cử động người. Nhưng toàn thân giống như bị khóa cứng một chỗ.

Hắn nheo mày liền phát hiện bản thân đang bị trói vào 1 cái thập tự làm bằng kim loại. Hắn giật mình muốn vận lực thoát ra nhưng cũng vô ích.

“Vô ích thôi, Thập tự khóa trừ khi ngươi là Đan Cảnh Tam Trọng, muốn thoát ra nó chính là không thể.”

Võ Văn nheo mày nhìn đến nam tử áo xám ở phía trước mặt. 4 mắt chăm chú nhìn nhau, Võ Văn híp mắt hỏi:

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Nam tử áo xám khẽ cười lạnh hỏi:

“Chẳng phải ngươi nên giới thiệu bản thân trước khi hỏi thân phận người khác sao?”

Võ Văn khuôn mặt tinh quái cười nói:

“Thân phận ta không có gì phải che dấu. Ta họ Sùng tên Thiện Sĩ, là người Đường Lâm Tỉnh Hải.” Úp cái bô đổ lên đầu cừu nhân Võ Văn rất là hoan nghênh.

Nhưng nam tử áo xám cũng không phải kẻ ngốc liền nghe ra Võ Văn nói láo nhưng hắn chỉ khẽ cười.

Võ Văn nheo mắt lại tiếp tục nói:

"Cho dù ngươi không nói ta cũng đoán ra được thân phận của ngươi.”

Nam tử áo xám tỏ ra có chút hứng thú cười nói:

“Vậy sao, thử nói ra xem nào.”

Võ Văn cười nhạt:

“Ngươi là đạo gia người.”

Lời nói ra nam tử áo xám khuôn mặt liền sựng lại, sau đó lại khẽ cười nhạt nói:

"Ngươi dựa vào gì liền đoán như vậy.”

Võ Văn nhếch miệng: “Trên người ngươi và tên áo trắng kia đều có mùi đan hương, trong phòng này còn có 1 cái đại đỉnh như vậy, các ngươi đều là Luyện Đan Sư.”

Nam tử áo xám cười nhạt: “Chỉ dựa vào Luyện Đan liền nói bọn ta thuộc Đạo gia, thiên hạ tu võ sĩ, biết bao nhiêu môn phái có thể luyện đan.”

Võ Văn cười lạnh: “Đúng, nói về luyện đan ít nhất có 4 môn phái đều thông thạo là Độc Môn, Nho Gia, Mặc gia và Đạo Gia. Nhưng 4 môn phái này chỉ có Đạo gia và Mặc Gia tu luyện thân thể mới vô cùng mạnh mẽ, giống như ngươi.”

Nam tử áo xám híp mắt : “Thì sao?”

Võ Văn cười nhạt: “Ta vừa rồi chỉ chọn bừa Đạo gia để hỏi ngươi, nhưng nhìn biểu cảm của ngươi liền đúng rồi.”

Nam tử áo xám lúc này bỗng tán phát ra sát khí cường liệt nhìn Võ Văn cười lạnh:

“Biết được thân phận của ta, ngươi không s·ợ c·hết sao?”

Chương 157: Thân phận nam tử áo xám