Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 161: Kẻ thủ ác lộ diện

Chương 161: Kẻ thủ ác lộ diện


Chu Tổn trán nổi gân máu vô cùng tức giận, đang muốn nói thêm một câu liền cảm nhận được xương sườn có chút đau nhói.

Cơ thể hắn như đ·ạ·n pháo rơi đập ra phía xa, miệng ngay tức khắc thổ huyết. Là Võ Văn ra tay.

Võ Văn đương nhiên không muốn dông dài với Chu Tổn. Nhưng tên này cũng không phải đèn cạn dầu, vậy mà có thể chịu được một cước của Võ Văn.

Võ Văn nhanh chóng kiểm tra mạch của Chu Linh, sau đó chợt nhíu mày, thương tổn của Chu Linh có chút khác thường.

Hắn có chút thất lễ liền vén lên lưng áo của Chu Linh, làn da như ngọc sứ xuất hiện trước mặt. Nhưng cái Võ Văn lưu tâm là trên cơ thể Chu Linh lúc này xuất hiện vài vết cắt rách. Đây không thể nào là do áp lực nước gây ra, là do v·ũ k·hí rạch đứt.

Nhìn v·ết t·hương trên người Chu Linh Võ Văn liền nhìn ra nàng ta là bị tập kích. Sau đó may mắn chạy trốn thành công mà giữ được một mạng.

Võ Văn nhíu mày, hắn khẽ hô: “Diệp Lăng hộ pháp giúp ta, ta thi pháp cứu nàng ta. Liễu Hạ Hạ đến gần ta.”

Diệp Lăng khuôn mặt ngẩn ra cười đùa: “Huynh đệ, ngươi cũng phải nhờ vả ta sao, được thôi?”

Võ Văn gật đầu, 5 người ở hiện trường, Diệp Lăng chính là đáng tin cậy nhất. Liễu Hạ Hạ tinh ý liền đến phía sau Võ Văn.

Võ Văn nhanh chóng thi pháp. 72 ngân châm ngay lập tức tháo ra. Nhanh chóng châm vào 72 huyệt đạo. Cửu dương châm hỏa bùng lên.

Cùng lúc Võ Văn ra tay liền có 2 cái thân ảnh dị động. Hạ Trung Kiên nhanh như chớp xông đến 1 quyền đánh đến Diệp Lăng.

Cùng lúc này 1 cái thân ảnh quỷ mị lẫn vào bóng tối. Lần nữa xuất hiện liền 1 kiếm tinh chuẩn đâm vào yết hầu của Liễu Hạ Hạ.

Ngay lúc lưỡi kiếm sắp đâm thủng yết hầu Liễu Hạ Hạ, nơi cổ nàng 1 cái bàn tay chắp đao từ hư không chém ra, 1 tiếng keng... vang lên, lưỡi kiếm liền gãy làm 2 đoạn.

Giọng Võ Văn u lãnh vang lên:

"Đúng là ngươi.”

Kẻ vừa ra tay á·m s·át chính là nam nhân áo đen họ Tư Không. Cảm nhận lực lượng trên thân kiếm truyền lại chấn cho cổ tay vô cùng đau nhức, hắn ta sợ hãi thân ảnh ngay tại chỗ lại lần nữa biến mất.

Hạ Trung Kiên giật mình. Tự hỏi tên kia không phải là đang trị liệu cho nữ nhân kia sao. Chẳng lẻ là hắn giả vờ.

Nhìn về phía Chu Linh lúc này, trên đầu bỗng xuất hiện 1 vầng Thái Dương, Cửu Dương Chân Hỏa đã cháy lên, trạng thái nàng ta rõ ràng đã chuyển biến tốt đẹp. Hạ Trung Kiên trợn mắt thốt lên: “Dương tự giả.”

Hạ Trung Kiên bấn loạn, đang muốn rút lui, 1 quyền đã vung đến trước mặt hắn, tốc độ nhanh bất khả tư nghị.

Hạ Trung Kiên cảm thấy hơi thở tử thần truyền đến. Không suy nghĩ, Kim Chung Tráo và Kim Cương Bất Hoại Thần Công đồng thời vận lên đến mức tối đa.

1 tiếng chuông đồng trầm đục vang lên, Hư ảnh Kim Chung Tráo ngay tức khắc vỡ nát. Lực lượng vẫn tiếp tục xông đến vào ngực của Hạ Trung Kiên. Mặc dù có Kim Cương Bất Hoại hộ thể hắn vẫn không chịu nỗi, ngực lõm sâu vào bên trong. Mắt Hạ Trung Kiên trợn trắng miệng thổ huyết, cơ thể văng đập mạnh xuống nền đất, không rõ sống c·hết. Đây là lực lượng thuần túy nghiền ép.

Võ Văn đảo mắt về phía Đỗ Vương, đây là tên thứ 3 ánh mắt có dị dạng.

Nhưng Đỗ Vương lúc này khẽ giơ 2 tay lên cười vô hại nói:

“Huynh đệ, là Tư Không Lãnh nói ta hỗ trợ hắn ra tay, nhưng ta không hề đáp ứng hắn. Ngươi thấy đấy, ta không hề ra tay.”

Võ Văn khẽ đảo thần niệm tìm kiếm kẻ tên Tư Không Lãnh kia, nhưng hắn ta giống như là biến mất khỏi địa đạo này.

Lúc này 1 tiếng vỗ tay vang lên, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, chính là gã áo trắng Xích Vũ, đi theo hắn còn dẫn theo 1 đám thủ vệ.

“Tốt, tốt, không đợi chúng ta ra tay, các ngươi đã tự g·iết chóc lẫn nhau rồi.”

Lại nhìn đến vầng mặt trời kia, khuôn mặt Xích Vũ bỗng ngẩn ra, nhìn Võ Văn cười lạnh nói:

“Thì ra ngươi lại là Dương Tự Giả.” Hắn chợt hiểu tại sao lần đó lại thất thủ dưới tay Võ Văn.

Võ Văn nhìn đến Xích Vũ lạnh nhạt nói:

“Mục đích của các ngươi rốt cuộc là gì?”

Xích Vũ cười lạnh, đến lúc này đã không cần thiết che dấu, hắn nhe răng nói:

“Tiểu tử, ngươi đã từng nghe qua 'Nhân đan’.”

Võ Văn chau mày, đương nhiên hắn chưa từng nghe đến. Nhưng có thể gọi là Đan người, nhất định không phải thứ tốt lành.

Nhưng Diệp Lăng ở bên cạnh kiến thức tinh thông liền giật mình nói:

“Nhân đan chính là loại đan dược kia, có thể biến phế nhân trở thành thiên tài, thiên tài có thể trực tiếp phóng xuất Cửu tự, chính là nó sao?”

Xích Vũ cười lạnh: “Không hổ là công tử Diệp gia đứng đầu bát đại tộc, nhưng ngươi có biết để tạo ra 1 viên Nhân đan cần phải có nguyên liệu gì không.”

Diệp Lăng nhíu mày, dường như đã đoán ra gì đó.

Xích Vũ cười lớn: “Đúng, chính là các ngươi, các ngươi chính là 8 viên Nhân Đan di động.”

Hắn lúc này vô cùng vui vẻ, 8 viên Nhân Đan chính là đủ để hắn lấy công chuộc tội với tông môn thậm chí nhất định còn có ban thưởng.

“Động thủ, nếu không bắt sống được liền g·iết.” Xích Vũ kinh hô.

Đám hộ vệ nghe lệnh lập tức xông lên.

Võ Văn vô cùng bình tĩnh nhẹ hô Diệp Lăng: “Bảo hộ 2 nàng ta.”

Nói rồi liền nhanh như thiểm điện xông về phía trước, 2 cái hộ vệ xông đến đầu tiên còn chưa ra tay, cổ đã gãy lìa. Đến c·hết cũng không hiểu tại sao.

Lúc này 1 cái thân ảnh liền xuất hiện chắn trước mặt Võ Văn, chính là gã đội trưởng Hộ vệ gọi là Thập Thất kia, 1 đao chém mạnh về phía Võ Văn.

Nhưng Võ Văn không thèm né tránh. Nhớ đến 3 người bị tên này vô cảm g·iết c·hết. Võ Văn chỉ đơn giản giơ tay chém ra 1 đao.

Một đao cực kỳ đơn giản, không hề hoa lệ, nhưng cắt ngang qua người gã ta giống như cắt 1 miếng đậu hũ.

Đến lúc c·hết hắn cũng không nghĩ đến bản thân đã chạm đến Đan Cảnh vậy mà đến một đòn của Võ Văn cũng không đỡ nỗi.

Võ Văn tiếp tục xông đến. Mục tiêu hắn nhắm đến chính là Xích Vũ. Bắt giặc phải bắt tướng.

Xích Vũ nhìn thấy Võ Văn g·iết qua Thập Thất giống như g·iết gà, cũng có chút giật mình nhưng Võ Văn muốn g·iết hắn, hắn ngược lại cũng muốn g·iết Võ Văn.

Xích Vũ cười lớn, khí tức lập tức bành trướng, trên đầu của Xích Vũ lúc này bỗng thoát ra 1 cái “Nhược” tự.

Nhìn thấy “Nhược” tự, Võ Văn giật mình, hắn nhớ đến 1 cái người quen cũng sở hữu tự này, chính là Đinh Bộ Lĩnh.

Xích Vũ cười lạnh chỉ tay đến Võ Văn khẽ hô: “Khinh.”

Tức thì Võ Văn liền cảm nhận được trong cơ thể mình 1 luồng lực lượng đột nhiên biến mất, 1 vầng mặt trời đã hư không tiêu thất. Đây là lực lượng “Nhược” tự.

Võ Văn không khỏi nhớ đến lần kia, Đinh Bộ Lĩnh chính là dùng “Nhược” tự tháo đi “Mãnh” tự của Đinh Bộ Lĩnh.

Võ Văn cười lạnh, tốc độ liền thả chậm lại 1 chút công đến Xích Vũ.

Xích Vũ giống như thợ săn nhìn thấy con mồi, trên tay hắn lúc này liền xuất hiện 1 thanh đại kích có mũi kích màu bạc,

Nó là Uẩn binh của Xích Vũ làm từ Ám Bạch Linh, do được cơ thể Xích Vũ uẩn dưỡng lâu ngày đã vượt qua Tông Khí cấp bậc trở thành Đan Khí. Trên mũi kích vẫn còn đậm mùi máu tanh, nói rõ thanh kích này đã từng g·iết qua vô số người.

Xích Vũ múa kích, kích mang như cuồng phong vũ bão đánh đến Võ Văn.

Kỳ quái là thanh niên áo xám lúc này chỉ ở 1 bên quan sát không hề có ý định tham chiến.

Chương 161: Kẻ thủ ác lộ diện