Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Xuyên Mộng Giả
Unknown
Chương 162: Chuyện cũ
Kích mang đâm đến trước mặt của Võ Văn, bàn tay của Võ Văn ngay tức khắc liền mọc ra 1 lớp vảy đỏ rực, bên ngoài cháy lên hỏa diễm hừng hực.
Bàn tay giống như lưỡi đao vảy rồng đỏ tươi chém tới. Nhìn thấy lớp vảy này Xích Vũ bỗng chốc giật mình, thứ này là gì? Hắn không dám chủ quan, lập tức ngưng thần Đan Cảnh nhất trọng lực lượng bộc phát hết sức.
Nhưng đúng lúc này trong cơ thể Võ Văn một tiếng động giống như thiên thạch nổ vang, máu huyết của hắn lúc này cuồng chảy như tinh thạch sao rơi, sôi trào mạnh mẽ.
Máu như Ngân Hà.
Ngũ tạng của Võ Văn ngũ quang sáng rực, Thượng Cổ Luyện Tạng Quyết bộc phát.
2 loại lực lượng điệp gia, tốc độ của Võ Văn ngay lập tức nhanh hơn gấp bội phần, lực lượng càng thêm đáng sợ. Võ Văn hạ đao, vừa ra liền không có ý định nương tay, Nghịch Lưu.
Xích Vũ trợn mắt, đến lúc hắn nhận ra đã chậm, cánh tay cầm kích của Xích Vũ b·ị c·hém đứt lìa bay thẳng lên bầu trời, máu huyết vung vãi đầy trời. Hắn dường như không tin vào mắt mình run rẩy nói:
“Không thể nào, Đan Cảnh nhị trọng lực lượng..”
Võ Văn thuận thế lại một quyền đánh vào đan điền của Xích Vũ. Gã ta không cách nào phản ứng, một tiếng trầm đục vang lên, Xích Vũ thổ huyết, đan điền gần như báo hỏng.
Xích Vũ chưa hết bàng hoàng, Võ Văn đã kề thủ đao vào cổ hắn: “Ngươi bại.”
Võ Văn khống chế lấy Xích Vũ lập tức kinh hô: “Tất cả dừng lại.”
Kỳ quái là khi Võ Văn bộc phát sức mạnh, nam tử áo xám liền hiện nét vui mừng quái dị.
Đám hộ vệ nhìn thấy Xích Vũ nhanh như vậy liền b·ị b·ắt giữ khống chế lập tức liền giật mình, cả đám liền không dám vọng động.
Diệp Lăng thuận thế ngay lập tức liền ra tay, liên tiếp 4,5 cái thủ cấp bay lên không trung.
Ánh mắt Võ Văn lúc này chỉ nhìn đến nam nhân áo xám. Hắn ban đầu đã nhắm đến việc bắt giữ Xích Vũ.
Võ Văn cảm giác được cho dù hắn khôi phục toàn lực lượng cũng không phải là đối thủ của thanh niên áo xám. Đây là sinh tử trực giác. Liền ngay lập tức nghĩ đến hạ sách bắt Xích Vũ làm con tin.
Chỉ không nghĩ đến lại thông thuận đến vậy.
Xích Vũ khuôn mặt tái mét, ánh mắt hiện tro tàn, hắn căm phẫn cắn răng nhìn đến nam tử áo xám:
“Lữ Phàm, ngươi tại sao lại không ra tay?”
Hắn lúc này đã không giữ được bình tĩnh liền gọi ra tên húy của nam tử áo xám, hắn biết rõ nếu Lữ Phàm ra tay hoàn toàn có khả năng cứu hắn.
Lữ Phàm khuôn mặt bình tĩnh từ từ bình tĩnh ngồi dậy:
“Xích Vũ, ta đã nhắc nhở ngươi nhiều lần, thậm chí còn cứu mạng ngươi nhưng ngươi làm ta quá thất vọng.”
Nói rồi trên tay Lữ Phàm liền xuất hiện 1 mảnh giấy vàng. Nhìn thấy mảnh giấy vàng này Xích Vũ tâm liền trùng xuống. Hắn vội run giọng nói:
"Tam sư huynh, mọi chuyện không như ngươi nghĩ đâu.”
Lữ Phàm cười nhạt: “Ta ban đầu đã biết rõ ngươi là người của Xích lão quái gửi đến thăm dò ta, ta vốn chỉ 1 mắt nhắm, 1 mắt mở không quan tâm. Nhưng ngươi lại làm ta cảm thấy phiền chán.”
Võ Văn nghe đến đây tâm liền chùn xuống, quân bài này là không dùng được.
Xích Vũ mắt trợn trừng hiện gân đỏ mở giọng đe dọa nói:
“Lữ Phàm ngươi cũng biết ta là đích hệ của Xích Tôn giả, ngươi không thể để ta c·hết. Ta c·hết ngươi nhất định cũng không yên ổn”
Lữ Phàm ngửa đầu cười lớn giống như nghe thiên đại truyện cười:
"Xích Vũ ơi là Xích Vũ, nói cho ngươi biết địa vị của ta viễn siêu ngươi tưởng tượng nhiều, cho dù Xích lão quái ở đây, ta g·iết ngươi, hắn cũng không dám thả ra 1 tiếng.”
Vừa dứt lời, Võ Văn liền cảm nhận được cổ của Xích Vũ bị một lực lượng ép cho gãy lìa, là Lữ Phàm ra tay, tốc độ nhanh đến mức Đấu Nhãn của Võ Văn cũng chỉ bắt được 1 cái bóng.
Xích Vũ vừa tuyệt khí, 1 cánh tay lại trảo đến eo của Xích Vũ. Nhưng lúc này Võ Văn dường như đã dự tính trước liền tiên hạ thủ vi cường ra tay trước trảo đến eo của Xích Vũ. Bàn chân đạp mạnh Xích Vũ đến phía trước. Sau đó liền lui nhanh về phía sau.
Võ Văn đắc thủ, trên tay lúc này xuất hiện 1 mảnh ngọc màu lam vô cùng quen mắt, chính là sinh mệnh lưu ly chi tinh.
Đã từng kinh qua chuyện của Lý Hiển, Võ Văn không tin 1 cái đệ tử Đạo Môn địa vị không thấp như tên này lại không có đồ vật này. Từ ban đầu hắn đã lưu tâm tìm kiếm, khi biết nó bị dấu ở trên eo Xích Vũ. Ngay lập tức liền phỏng tay trên Lữ Phàm.
Nhìn Sinh Mệnh Lưu Ly Chi Tinh trong tay, đây là trọng bảo, ngay lập tức liền thu vào Mặc Hộp.
Tội nghiệp nhất chính là Xích Vũ, có bảo vật giữ mệnh mà c·hết vẫn không có cơ hội dùng. C·hết không nhắm mắt.
Lữ Phàm cười nhạt nói: "thân thủ không tệ.”
Võ Văn nhìn đến Lữ Phàm, càng ở gần hắn ta, áp lực vô hình ép đến làm hắn càng trở nên căng thẳng, khó thở.
Nhìn đến Diệp Lăng đã xử lý hầu hết thủ vệ, Chu Linh cũng đã tỉnh lại. Hắn vội hét lớn:
“Các ngươi lập tức tìm đường trốn, người này để ta cản đường.”
Liễu Hạ Hạ toàn thân lấm lét máu, ánh mắt hiện vẻ cương liệt, dường như đã thủ chí ở lại với Võ Văn.
Võ Văn nhìn đến nàng ta liền ra hiệu với Diệp Lăng. Ngay tức khắc Liễu Hạ Hạ bị Diệp Lăng chấn ngất mang đi.
Chu Linh ngẩn người ra khẽ nhìn đến Võ Văn 1 lúc, sau đó liền đến bên góc tường dìu lên Chu Tổn phóng đi. Đỗ Vương thì đã tận dụng hỗn loạn mà biến mất từ sớm. Kỳ quái là thân ảnh của Hạ Trung Kiên cũng không thấy đâu.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại Võ Văn và Lữ Phàm. Lữ Phàm dường như cũng không quan tâm những người kia chạy thoát.
Võ Văn nhíu mày: “Ngươi từ ban đầu chỉ để mắt 1 mình ta.”
Lữ Phàm cười nhẹ: “Ngươi nói không sai, nhưng những tên kia, cho dù ta không cản, bọn chúng cũng không chạy được.”
Võ Văn nhíu mày, đã đến bước này hắn liền muốn minh bạch mọi chuyện:
"Ngươi vì sao lại nhắm đến ta.” Võ Văn đã cảm nhận được trên người Lữ Phàm phát ra sát khí, tên này lúc này khác với lúc trước, lúc này hắn muốn g·iết Võ Văn.
Lữ Phàm khuôn mặt trầm lắng cũng không che dấu nói:
"Thượng Cổ Luyện Tạng thí luyện này lúc ta còn là 1 cái Võ Đồ đã từng kinh qua.”
Võ Văn đơ người, hắn giật mình không phải vì Lữ Phàm đã từng tham gia thí luyện này, hắn giật mình là vì Lữ Phàm ở Võ Đồ lại có thể vượt qua thí luyện, có thể sao?
Không nói 3 vòng đầu Mộc, Hỏa, Thổ chính là thử thách ý chí, 2 vòng kia không có lực lượng không cách nào vượt qua. Tên này đang nói láo sao?
Nhưng trực giác nói cho hắn biết tên này là đang nói thật.
Lữ Phàm tiếp tục nói: “ Ta đáng lẻ phải c·hết, nhưng trong người ta có đồ vật thức tỉnh.”
Võ Văn ngẩn ra đồ vật gì thức tỉnh lại kinh khủng đến vậy, Cửu Tự sao, chẳng lẻ là nhất tự và nhị tự mà hắn chưa từng chứng kiến kia?
Thủy Cảnh sức ép đã chạm đến Đan Cảnh lực lượng. Từ Võ Đồ đến Đan Cảnh là 1 cái đại hào vô cùng lớn, thứ gì lại khủng bố đến vậy?
Nhưng cho dù như vậy chuyện này liên quan gì đến Võ Văn hắn?
Lữ Phàm lại rất kiên trì nói:
“Ngươi có biết Thượng Cổ Luyện Tạng Quyết làm sao ra đời không?”
Võ Văn chau mày, nhưng hắn biết Lữ Phàm nhất định sẽ giải thích. Tên này đã xem Võ Văn là 1 cái n·gười c·hết, lúc này cũng không cần thiết che dấu.