Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 163: Bí mật thượng cổ

Chương 163: Bí mật thượng cổ


"Thượng Cổ thời kỳ, nhân tộc sinh sau đẻ muộn, thân thể phàm thai, đối với chư thiên vạn tộc, nhân tộc chẳng qua chỉ là dê béo nuôi nhốt.” Lữ Phàm chầm chậm nói.

"Thời kỳ đó có 1 đại tộc hùng mạnh chiếm giữ 8 phần nhân tộc, lấy nhân tộc làm thức ăn, làm đồ chơi.”

Võ Văn chau mày lại tiếp tục nghe.

"Đại tộc đó là Vu tộc.”

Võ Văn ngẩn ra. Hắn đương nhiên đã từng nghe qua Vu tộc.

"Đối với Vu Tộc, Nhân tộc lúc đó không khác gì heo c·h·ó đợi chơi chán liền làm thịt, nhân tộc lúc đó mặc dù có ý thức nhưng bọn họ không có tu vi, không có lực lượng phản kháng, ánh mắt chỉ 1 mảnh tro tàn, không khác gì thú vật nuôi nhốt.”

Võ Văn không biết chuyện này là thật hay giả, nhưng trong nội tâm cũng ánh lên sự tức giận.

"Mọi chuyện chỉ thay đổi cho đến thời đại kia, có 1 cái Vu tộc đời thứ 2 Đại Vu, hắn chịu sự thóa mạ của đồng loại lấy 1 cái nhân tộc làm vợ, chính vì mối hôn nhân đó liền thay đổi cả cách cục của nhân tộc.”

Võ Văn chau mày, chuyện này hình như hắn đã từng nghe ở đâu rồi.

“Nữ nhân nhân tộc đó được cái Đại Vu kia yêu thương, trong 1 lần lỡ miệng đến cả công pháp bí truyền của Vu tộc cũng nói cho nàng ta biết.”

Võ Văn sững người, hắn đã hiểu Thượng Cổ Luyện Tạng Quyết tại sao lại thành.

“Đúng vậy, chính vì lần đó liền mở ra bảo tàng tu luyện cho nhân tộc. Thượng Cổ Luyện Tạng Quyết ra đời, mở ra con đường cách mạng cho nhân tộc.” Lữ Phàm bình lặng nói.

“Nhưng năm đó Thượng Cổ Luyện Tạng Quyết, không phải ai cũng có thể tu luyện hoàn chỉnh, bởi vì nhân tộc bản chất cũng không phải Vu tộc.”

“Để đơn giản hóa nó cho toàn bộ nhân tộc tu luyện, những tiên tổ nhân tộc giỏi nhất thời điểm đó đã nghiên cứu và tách nó ra thành nhiều phần.”

Võ Văn híp mắt, hắn đã hiểu tại sao lại có đến 5 phần Luyện Tạng quyết. Câu chuyện của Lữ Phàm khả năng đến 8 phần chính là sự thật.

"8 người vừa vượt qua thí luyện, nhưng chỉ có 1 mình ngươi lĩnh ngộ được Thượng Cổ Luyện Tạng Quyết hoàn chỉnh. Không toàn bộ những người tham gia thí luyện trước giờ chỉ có 2 người lĩnh ngộ được Thượng Cổ Luyện Tạng Quyết hoàn chỉnh.” Lữ Phàm cười lạnh nói.

Võ Văn cười nhạt nói: “Người còn lại là ngươi.”

Lữ Phàm không phủ nhận, lại tiếp tục nói:

"Nhân Đan ngươi biết tại sao lại xuất hiện không?”

Võ Văn không phải kẻ ngốc, hắn đã có liên tưởng:

"Là thời điểm nhân tộc cách mạng đó.”

Lữ Phàm tán thưởng:

"Không sai, năm đó nhân tộc nhỏ yếu, cứ 1 cái người chiến đấu bỏ mạng rơi xuống chính là 1 viên nhân đan ra đời để nuôi dưỡng ý chí quyết tâm của nhân tộc, để có được tự do hiện tại chính là đánh đổi bằng máu và sinh mạng của biết bao nhân tộc ngã xuống.”

Võ Văn tim đánh bịch 1 cái, hắn không cần nghĩ cũng biết thời đại đó bi tráng như thế nào.

“Mà ngươi biết không, những cái không tu luyện được Thượng Cổ Luyện Tạng Quyết hoàn chỉnh, luyện hóa thành nhân đan bất quả chỉ là thứ phẩm, nhưng ngươi thì khác, ngươi chính có thể luyện hóa thành Nhân Đan hoàn mỹ.” Lữ Phàm nhếch miệng nói.

Mọi thứ đã dần trở nên rõ ràng. Võ Văn vẫn có điều không hiểu hỏi:

“Ngươi ban đầu dựa vào điều gì liền biết ta có thể lĩnh hội Thượng Cổ Luyện Tạng Quyết hoàn chỉnh.”

Lữ Phàm chỉ cười không đáp. Võ Văn tâm tư nhanh nhạy liền nói: “Chính là vì thứ kia.”

Chính là thứ mà Lữ Phàm đã nói thức tỉnh kia.

“Ngươi trở thành Nhân Đan giúp ta mạnh lên không phải là chuyện tệ, ngược lại còn sẽ là chuyện tốt nhất ngươi từng làm.” Lữ Phàm nhẹ giọng nói.

Võ Văn đơ người, hắn ngửa đầu che mặt cười lớn:

“Ha ha, ta đã chán ngán nghe những tên ái kỷ như ngươi nói chuyện, ngươi nghĩ mình là cái rốn của vũ trụ hay sao?”

Vừa dứt lời, trên người Võ Văn 3 tiếng huýt sáo dồn dập vang lên. 3 cái khiếu tâm đập mạnh liên hồi. Khí thế Võ Văn bùng lên mạnh mẽ, mặt đất nứt toác.

Lữ Phàm ngẩn ra nói:

“3 cái khiếu tâm trước Đan Cảnh. Ta đúng là có chút khinh thường ngươi, ngươi cũng là kẻ thiên cổ hiếm thấy. Nhưng mọi chuyện cũng chỉ là vô ích mà thôi.”

Võ Văn không muốn nói nhiều với hắn. Lực lượng máu huyết bùng nổ như thiên thạch v·a c·hạm, tinh hà sao rơi, ầm ầm vang dội.

Lữ Phàm cười nhạt nói:

“Huyết như Ngân Hà sao, ta cũng có.”

Vừa dứt lời trên người Lữ Phàm cũng bộc phát tiếng động tương tự, mà còn lớn Võ Văn.

Võ Văn không biết Lữ Phàm mạnh đến chừng nào nhưng gã này ít nhất cũng là Đan Cảnh tam trọng.

Trên đầu Võ Văn 1 vầng mặt trời treo trên cao, “Dương” tự ngoại hiển. Thượng Cổ Luyện Tạng Quyết thôi động, ngũ tạng 5 màu sáng rực lên, lực lượng Võ Văn lại điệp gia lên vô cùng mạnh mẽ.

Võ Văn xông đến tốc độ vô cùng nhanh, bàn tay ra đao chém đến đầu của Lữ Phàm, nhưng Lữ Phàm chỉ cười nhạt, tốc độ của Võ Văn trong mắt hắn không khác trẻ em làm trò.

Hắn khẽ lách đầu liền dễ dàng né tránh thủ đao của Võ Văn. Bàn tay đưa lên muốn khóa tay của Võ Văn.

Nhưng Võ Văn nhanh chóng biến chiêu. Bàn tay đảo nhanh, cùng lúc này trên người Võ Văn lại thoát ra 1 cái mặt trời, lực lượng càng tăng mạnh. Thủ đao chém đến cổ của Lữ Phàm.

Lữ Phàm hơi chút giật mình nhưng vẫn kịp lùi lại né được 1 đao đoạt mạng.

Lữ Phàm rơi lại phía sau sờ lên cổ họng, liền thấy được cổ họng có 1 vết xước nhẹ. Ánh mắt hắn bỗng hàn lại:

"Dương Tự bậc 2, ta lại tiếp tục khinh thường ngươi. Không nghĩ đến ngươi ẩn giấu sâu đến vậy.” Lữ Phàm có chút chau mày, Võ Văn rõ ràng mạnh hơn hôm trước không phải chỉ 1 chút, mà là rất nhiều.

Võ Văn nhăn trán, vừa rồi là hắn gian trá ra đòn, thầm tiếc là Liệt Thiên không ở trên tay, nếu không đối phương không chỉ xước 1 đường đơn giản như vậy.

"Nghiêm túc 1 chút.” Nói rồi trong người của Lữ Phàm có 2 tiếng huýt gió vang dội bùng nổ lên, Võ Văn ánh mắt hiện vẻ nghiêm nghị. Đối phương đã mở ra khiếu tâm.

Bóng người Lữ Phàm biến mất, Võ Văn giật mình, hắn không hề nhìn thấy. Xuất hiện 1 cái 1 cánh tay của Võ Văn đã bị Lữ Phàm giữ lấy.

“Gãy nè.” Lữ Phàm cười lớn, liền muốn vặn gãy xương tay Võ Văn.

Võ Văn kinh hãi, không kịp phản ứng, xương hắn bỗng vang lên tiếng nứt giòn tan. Võ Văn trợn mắt, nơi tay hắn 1 lớp vảy đỏ liền mọc lên, hỏa diễm bùng nổ, Võ Văn trở đòn chém đến Lữ Phàm.

Nhưng hắn lại lần nữa biến mất. Tiếng Lữ Phàm chầm chậm vang lên:

“Lớp vảy này của ngươi có chút thú vị, là luyện thể pháp sao.”

Võ Văn nhìn quanh muốn tìm kiếm Lữ Phàm. Lữ Phàm như bóng ma xuất ẩn nhập thần, lần nữa hiện ra bên cạnh Võ Văn phóng ra 1 quyền. Đòn này chính là đánh trực diện vào ngực Võ Văn.

Kỳ quái là Võ Văn lại không né đòn, trên ngực Võ Văn hiện ra lớp vảy đỏ đỡ lấy quyền phong. Nhưng quyền lực mạnh mẽ vẫn chấn cho hắn thổ 1 ngụm huyết lớn.

Nhưng đây cũng là ý đồ của Võ Văn, 2 tay Võ Văn như thiễm điện nắm lấy cánh tay của Lữ Phàm. Không cho hắn thoát ra. Lữ Phàm có chút giật mình.

Võ Văn cười lạnh: “Bắt được ngươi rồi.” Nói rồi cơ thể Võ Văn liền bắt đầu to lớn dần lên, từng nhúm lông trắng dần sinh ra, 2 cánh tay trở nên cực kỳ thô to bóp chặt lấy cánh cay của Lữ Phàm.

Lữ Phàm giật mình: “Luyện Thể Hóa Thú.”

Nhưng sau đó lại thấy Lữ Phàm nhếch miệng: “Ẩn giấu cũng nhiều đấy, nhưng nghĩ chỉ chừng này liền có thể thắng ta.”

Chương 163: Bí mật thượng cổ