Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Xuyên Mộng Giả
Unknown
Chương 164: Triền đấu
Võ Văn 2 tay bóp chặt muốn vặn gãy cánh tay của Lữ Phàm. Nhưng cánh tay hắn ta giống như đóng rễ tại chỗ, không cách nào lay chuyển.
"Ngươi đối với lực lượng của ta, không cách nào hiểu rõ.” Lữ Phàm cười lạnh.
"Câm miệng” Võ Văn gằn giọng. Vảy đỏ nhanh chóng mọc ra toàn thân giống như một tầng huyết giáp, Võ Văn vận lực, thân hình Lữ Phàm bị nâng lên mặt đất.
Võ Văn thuận thế vặn mình, nâng thân thể Lữ Phàm qua vai ném mạnh xuống nền đất.
Lữ Phàm giật mình nhưng hắn vẫn vô cùng phong kinh vân đạm, bàn tay còn lại giơ ra chống vào mặt đất, dư lực chấn cho mặt đất nổ tung, hắn ta thuận thế bật người liền dễ dàng thoát khỏi Võ Văn.
Lữ Phàm phủi đi khói bụi trên người, trên mặt ý cười càng thịnh nói:
“Đòn thế vừa rồi là gì, có chút thú vị.” Hắn cảm giác lực lượng của mình bị Võ Văn lợi dụng nên mới dễ dàng bị nâng lên như vậy.
Võ Văn nhíu mày, đòn vật qua vai bất ngờ của hắn lại không thể gây cho Lữ Phàm 1 chút tổn thương nào.
Lữ Phàm ngoắc tay, châm chọc Võ Văn: “Tới đi, cho ta xem tiếp ngươi còn có trò gì.”
Võ Văn ánh mắt hàn lại, nhưng hắn đương nhiên không bị đối phương khiêu khích.
Võ Văn giơ tay lên thủ thế. Ánh mắt tập trung tối đa.
Lữ Phàm cười nhạt, tại chỗ liền biến mất, xuất hiện lần nữa đã xuất hiện phía sau Võ Văn, bàn tay trảo đến muốn bắt lấy đầu của Võ Văn.
Võ Văn giống như có mắt sau lưng, thân hình xoay mạnh, thủ đao chém đến cổ tay của Lữ Phàm.
Nhưng Lữ Phàm cười lạnh, hắn phản ứng vô cùng nhanh, trảo phong gập lại, liền bắt ngược vào cánh tay Võ Văn. Hắn ta ngay lập tức vặn người về phía sau muốn nâng Võ Văn lên ném qua vai.
Chiêu vừa rồi Võ Văn vừa dùng hắn ngay lập tức liền học được. Thân thể khổng lồ của Võ Văn vậy mà dễ dàng liền bị hắn nhấc bổng lên không.
Nhưng kinh biến lập tức xảy ra. 2 chân Võ Văn giống như điện vừa lúc bị nâng lên ngay lập tức kẹp chặt lấy eo bụng của Lữ Phàm. Cánh tay còn lại của Võ Văn vòng qua cổ của Lữ Phàm siết chặt lại.
Ngay lập tức liền vào đòn khóa cổ sau lưng Rear Nakes Choke. Võ Văn cười lạnh:
“Bắt được ngươi rồi.”
Võ Văn lực lượng toàn thân nhanh chóng bùng nổ, Dương Tự, luyện thể, khiếu tâm, luyện tạng đều điệp gia đến tối đa muốn siết c·hết Lữ Phàm. Lực lượng của Võ Văn lúc này vô cùng kinh khủng đã chạm đến Đan Cảnh tam trọng.
Lữ Phàm trợn mắt, hắn lúc này mới cảm nhận được nguy hiểm mà trước nay bản thân hầu như chưa chạm phải. Đây là đòn thế gì. Cảm giác hơi thở đứt quãng, gân cổ đau nhức truyền đến làm hắn có chút hãi nhiên vội vàng bắt lấy cánh tay Võ Văn muốn kéo ra.
Võ Văn nghiến răng nghiến lợi, đương nhiên sẽ không cho Lữ Phàm cơ hội, hắn càng dùng hết sức bình sinh siết lại.
Lữ Phàm khuôn mặt đỏ bừng, hắn lúc này nghiến răng đến chảy máu tức giận nói: “Đủ.”
Tức thì từ trong nội thể của Lữ Phàm bỗng bùng lên 1 đoàn năng lượng mạnh mẽ. Dưới sức ép của lực lượng này Võ Văn ngay lập tức b·ị đ·ánh bật mạnh ra, không cách nào kháng lại.
Võ Văn rơi đập mạnh vào nền đất, dư chấn vẫn chấn vào lục phủ ngũ tạng làm Võ Văn thổ huyết, Võ Văn kinh hãi hô:
“Lực lượng Đan Cảnh tứ trọng.”
Lữ Phàm ôm lấy cổ hong, khuôn mặt hắn đã không còn vẻ bình tĩnh như trước. Hắn nhìn đến Võ Văn hung thần ác sát nói:
“Ngươi phải c·hết.” Nói rồi thân ảnh hắn biến mất tại chỗ.
Võ Văn giật mình, nếu vừa rồi Đấu Nhãn còn bắt được 1 chút quỹ tích thì bây giờ không còn thấy được gì.
Chưa kịp tìm kiếm, 1 quyền mang đã đánh đến khuôn mặt Võ Văn, chấn cho hắn choáng váng mặt mày bay đập ra xa.
Lữ Phàm đắc thủ không hề cười, hắn cảm giác được vừa rồi vậy mà Võ Văn vẫn kịp xoay đầu thuận theo hướng đánh của hắn do đó liền giảm tổn thương đến tối đa. Nếu không trúng trực diện đầu của Võ Văn đã nổ tung rồi.
Trong tíc tắc vậy liền có phản ứng, mắt Lữ Phàm hàn lại, thần kinh chiến đấu của Võ Văn làm hắn phải liên tục kinh ngạc.
Lữ Phàm cười lạnh: “Để ta xem thử ngươi chịu được bao lâu.” Thân ảnh Lữ Phàm lại biến mất, lần nữa xuất hiện liền vung một cước vào mạn sườn của Võ Văn.
Võ Văn giật mình, trong tíc tắc làm ra phản ứng nhưng xương sườn vẫn gãy lìa 5,6 cái.
Võ Văn khuôn mặt trầm trọng, hắn nghĩ đến gì đó liền tháo đi mất Luyện thể hóa thú, cơ thể nhỏ trở lại thành 1 người bình thường.
Đây là tính toán của Võ Văn, thân hình hắn quá to lớn, duy trì chỉ có thể làm bao cát cho Lữ Phàm mà thôi.
Lữ Phàm cười lạnh: “Không có luyện thể hóa thú lực lượng của ngươi càng yếu đi, nghĩ có thể chống được ta, nực cười.”
Nói rồi 1 cái thủ đao nhanh như chớp giựt chém đến cổ Võ Văn. Võ Văn giật mình phản ứng nhưng vẫn chậm 1 chút, thủ đao đã chém qua cổ của Võ Văn gần nửa phân, máu huyết văng tung tóe.
Lữ Phàm cười gằn, nhưng hắn lại khinh thường sinh mệnh lực của Võ Văn.
2 loại sức mạnh Thái Dương lực và Can Mộc điệp gia lên, v·ết t·hương tưởng chừng nguy hiểm của Võ Văn liền ngưng chảy máu.
Lữ Phàm nheo mắt, lại tiếp tục ra tay muốn mài c·hết Võ Văn. Nhưng một lúc sau mắt Lữ Phàm liền trợn, ban đầu Võ Văn còn phải khổ sở chống đỡ, v·ết t·hương chồng chất nhưng sau một lúc lại có thể hiểm kinh tránh được hắn. Hắn còn nghĩ là Võ Văn gặp may nhưng sau đó sự việc lại liên tục diễn ra.
Tiểu tử này thích nghi nhanh đến vậy sao. Hắn có chút không tin tà, tốc độ lại càng nhanh hơn, nhưng Võ Văn vẫn là tránh né được.
Lữ Phàm run giọng hô: “Ngươi là thứ gì vậy, thần kinh chiến đấu của ngươi...”
Võ Văn nhếch miệng: “Ngươi rất mạnh nhưng đòn thế quá đơn điệu, tiết tấu của ngươi ta đã nhìn thấu hết.”
Võ Văn chính xác không hề bắt được thân ảnh của Lữ Phàm, nhưng hắn thông qua né tránh lại có thể sinh ra năng lực tiên đoán quỹ tích, đây chính là lĩnh vực của thiên tài cách đấu mà Lữ Phàm cũng không hình dung ra được.
Trước kia Lữ Phàm có thể dễ dàng trấn áp Võ Văn chính là vì chênh lệch thực lực đôi bên quá lớn, nhưng bây giờ nội tình của Võ Văn đã kéo lại rất gần.
Lữ Phàm không khỏi nhớ đến câu nói kia của Võ Văn, nếu ngươi không g·iết ta, nhất định ngươi sẽ hối hận, tên nhóc này thực sự có năng lực để nói câu này
Lữ Phàm gáy đổ mồ hôi. Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy bản thân sinh ra áp lực, mà còn đến từ 1 người tu vi thấp hơn hắn 1 Đại Cảnh giới.
Nhưng ngay lập tức liền lấy lại bình tĩnh. Hắn là Phàm Căn, mệnh số của hắn là 1 trong thiên địa chi chủ. Hắn không được phép sợ. Tư thái bỗng chốc lại trở về bình thường.
Lữ Phàm nhìn Võ Văn, khuôn mặt đã không còn vẻ cợt nhả. Khuôn mặt hắn lạnh đến người thường nhìn vào cũng phải giật mình.
Trước mặt Lữ Phàm lúc này bỗng xuất hiện 1 chiếc rìu vàng khổng lồ, thân rìu lớn ngang với thân ảnh của Võ Văn khi biến thân. Khi nó rơi xuống nền đất, mặt đất liền nứt toác ra 1 cái hố 5 trượng sâu. Địa chấn vẫn còn rung lắc liên hồi.
Nhìn thấy chiếc rìu này, tim Võ Văn đánh bộp 1 cái. Đồ vật này toàn bộ làm từ Kim Linh Khí, nhưng kích thước này phải tầm hơn 10 thanh Liệt Thiên của Võ Văn cộng lại. Quan trọng là khí tức nó phát ra làm Võ Văn cũng muốn bị bóp nghẹt. Đây là Đan Khí mà còn là cực mạnh trong Đan khí.
Lữ Phàm giơ tay nắm lấy cán rìu nhẹ giơ lên:
“Nên kết thúc thôi.”