Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Xuyên Mộng Giả
Unknown
Chương 165: Biến chuyển
"Phi Vân, ngươi ngủ say quá rồi, hôm nay liền cho ngươi uống máu 1 cái thiên tài.” Lữ Nghiêm ôn tồn nói.
Thanh Đại Phủ bỗng chốc rung lên liên tục, có tiếng oanh minh phát ra dường như vô cùng hưng phấn.
Võ Văn giật mình, đồ vật này vậy mà lại sinh ra khí Linh. Đan khí sinh ra khí Linh lại càng đáng sợ.
Lữ Phàm không cho Võ Văn suy nghĩ đối sách. Thân ảnh biến mất tại chỗ.
Võ Văn giật mình, thần kinh phản xạ nhanh chóng phán đoán tình huống. Nhưng xuất hiện trước mặt Võ Văn lúc này là 1 cái báng rìu khổng lồ, thân rìu to đến 4 người ôm cũng không hết đang lao đến trước mặt hắn với tốc độ vũ bão.
Võ Văn kinh hãi, hắn biết Lữ Phàm đã tính toán qua phản xạ lợi hại của Võ Văn. Hắn trực tiếp liền dùng lực phá cục. Không dùng đến lưỡi rìu, trực tiếp dùng đến báng rìu. Tấn công trên diện rộng, Võ Văn muốn tránh cũng là không thể.
Báng rìu mang theo lực lượng kinh khủng áp đến, Võ Văn không cách nào né tránh. 2 cánh tay lập tức chập thành hình chữ thập giương lên, cánh tay trực tiếp phình lớn, lân giáp liên tục mọc lên, tạo thành 1 tấm khiên chắn khổng lồ, bên ngoài cơ thể hỏa tráo càng thêm cô đặc.
Lữ Phàm cười lạnh, báng rìu đánh đến hỏa tráo giống như giấy mỏng, lập tức liền bị xé rách, lực lượng trùng kích xông đến, lân giáp cũng không chịu nổi liên tục bị nghiền nát, lực lượng vẫn chưa dừng lại, 2 cánh tay Võ Văn vang lên tiếng xương vỡ giòn tan, lân giáp lập tức tán loạn.
Nhưng báng rìu vẫn chưa dừng lại, nó tiếp tục trùng kích đến, xương ngực Võ Văn cũng có phần không chịu nỗi, chóp mũi cũng nghe tiếng nứt gãy.
Phòng thủ của Võ Văn ngay lập tức bị phá vỡ, Võ Văn thổ ra 1 ngọn huyết tiễn, hắn như diều đứt dây rơi đập về phía sau.
Lữ Phàm khuôn mặt đắc thắng, cười lạnh nói:
“Có thể ép ta dùng đến Phi Vân, ngươi c·hết cũng có thể tự mãn.”
Nhưng sau đó Lữ Phàm liền giật mình, ở phía góc tường, 1 cái thân ảnh từ từ ngồi dậy, hắn máu me bê bết, nhưng lưng vẫn thẳng tắp. Ánh mắt vẫn hừng hực ý chí chiến đấu.
Lữ Phàm lúc này nhìn Võ Văn bỗng cảm thấy đối phương có chút kỳ quái. Lúc này trên người Võ Văn 1 luồng lực lượng căng tràn ra, khí tức trên người bỗng kéo mạnh lên, Lữ Phàm trợn mắt :
“Ngươi...ngươi đột phá.”
Không sai vừa rồi 1 rìu kia của Lữ Phàm, vô tình liền phá đi 1 tầng rào cản tu vi của Võ Văn.
Võ Văn lúc này đã bước vào Đại Tông Sư hậu kỳ.
Lữ Phàm liên tục lắc đầu, hắn trước đó đã xem kỹ Võ Văn, Võ Văn mặc dù tu vi Đại Tông Sư trung kỳ đánh vô cùng vững chắc nhưng chắc chắn vẫn chưa đến bình cảnh lên cấp. Không lý nào lúc này lại có thể đột phá.
Lữ Phàm ký ức bỗng chốc hỗn loạn, bên trong truyền thừa ký ức của hắn lúc này chợt hiện ra thông tin một loại thể chất.
Loại thể chất này càng đánh lại càng mạnh, trong chiến đấu lại có thể tăng cấp, chỉ cần không c·hết, tốc độ trưởng thành vô cùng đáng sợ.
Nghĩ đến thần kinh chiến đấu của Võ Văn, hắn đã không còn nghi ngờ. Đây là Duy ngã chiến thể.
Võ Văn chính là lợi dụng hắn nãy giờ mài giũa tu vị, trực tiếp lên cấp.
Võ Văn khuôn mặt bê bết máu, nhưng ánh mắt lúc này vô cùng đáng sợ. Kinh ngạc là lúc này trên tay Võ Văn đang cầm lấy 1 thanh đại kích màu bạc.
Lữ Phàm ngẩn ra, hắn đã hiểu vừa rồi Võ Văn chính là cố tình rơi đến chỗ Xích Vũ vừa c·hết nắm lấy đại kích. Xích Vũ đ·ã c·hết, vật này chưa sinh linh trí nên thành vật vô chủ.
Võ Văn nhìn chằm chằm Lữ Phàm:
“Ngươi nãy giờ đánh đủ chưa?” Tức thì thân ảnh của Võ Văn biến mất tại chỗ.
Lữ Phàm giật mình vội lách đầu, một mũi kích liền đâm sượt qua má của hắn. Lữ Phàm kinh hãi xoay rìu chấn cho Võ Văn lùi lại.
Lữ Phàm gáy đổ mồ hôi, vừa rồi lại nguy hiểm đến vậy. Hắn cảm nhận được Võ Văn sau khi đột phá, lực lượng tổng thể đã đạt đến Đan Cảnh tứ trọng. Tốc độ đã ngang ngửa với hắn.
Chưa kịp bình tâm, kích ảnh của Võ Văn lại đánh đến, mỗi kích đều hiểm vô cùng. Lữ Phàm không dám chủ quan, báng rìu giương lên chống đỡ lấy kích ảnh, vô số hỏa quang rợp trời vang lên. Lữ Phàm nhanh chóng lùi lại.
Lữ Phàm nhìn đến kích của Võ Văn liền giật mình. Vừa rồi hắn muốn lợi dụng lực lượng của Phi Vân để chấn gãy Kích Bạc.
Nhưng ngay lúc v·a c·hạm, Võ Văn liền trực tiếp bẻ cong kích mang trượt qua báng rìu, đây là lấy nhu phá cương.
Nhìn lại lúc này mũi kích sau khi trượt qua báng rìu liên tục lại càng thêm bén nhọn, phong mang càng thêm sắt bén.
Đây là dùng rìu của Lữ Phàm để mài kích.
Lữ Phàm quang mang đại thịnh tức giận nói: “Ngươi thành công chọc điên ta.”
Lữ Phàm 2 tay xoay rìu, chiếc rìu khổng lồ giống như 1 cánh quạt lớn liên tục xoay tròn, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Võ Văn giật mình, chiếc rìu xoay tròn kia mang lại cho hắn áp lực quá lớn, không dám đến gần.
Nhưng ngay tức thì, một lực hút cực mạnh liền hút lấy Võ Văn, xung quanh đồ đạc cũng đều bay đến tâm cánh quạt. Như một c·ơn l·ốc x·oáy cuốn phăng mọi thứ.
Võ Văn giật mình nhận ra, đây là lực ly tâm, tên này còn có chiêu kinh khủng thế này. Nhưng tốc độ hút càng lúc càng mạnh. Võ Văn không cách nào giữ được thân thể, toàn thân bay lên không trung cuốn đến tâm của vòng xoáy. Cũng là chỗ Lữ Phàm.
Lữ Phàm nhìn con mồi sắp sa lưới liền cười lớn. Chỉ trực chờ Võ Văn cận kề liền ra đòn kết liễu.
Nhưng bất ngờ lúc này Võ Văn thuận theo vòng xoáy, ánh mắt tĩnh lặng đến kinh ngạc, phóng mạnh ra 1 kích, kích này tinh chuẩn liền đâm mạnh vào mắt bão. Xuyên phá vòng xoáy.
Mắt bão chính là điểm yếu lực ly tâm. Nhưng Lữ Phàm không phải tầm thường, hắn dùng hết sức chuyển đổi quỹ tích rìu. Kích bạc ngay lập tức chạm vào báng rìu.
Một tiếng kim loại ma sát ghê rợn vang lên, mũi kích không chịu nỗi chấn động liền vỡ nát. Lữ Phàm cười lớn, không còn kích thì Võ Văn có thể làm gì hắn.
Kinh ngạc lúc này liền nhìn thấy Võ Văn chỉ còn cách hắn chưa đến 1 trượng hô lớn:
"Xú lão bà, đồ ăn ngon đến miệng còn chưa ra tay.”
Trong đan điền Võ Văn vang lên tiếng gầm thét: “Tiểu tử c·h·ó c·hết, đợi lão nương hồi phục, nhất định không buông tha ngươi.”
Tức thì trong đan điền Võ Văn, vô số dây leo liền tuông ra nhanh chóng bám lấy Phi Vân Phủ.
Phi Vân Phủ nhìn thấy dây leo giống như sói rừng nhìn thấy sư hổ liền run lên lẩy bẩy, đơ ra tại chổ, sợ hãi đến cùng cực.
Lữ Phàm giật mình, tự hỏi dây leo này là thứ gì. Trong tức khắc hắn muốn lay động Phi Vân chém đứt dây leo liền kinh hoảng, vì Phi Vân giống như lâm phải đại địch, sợ hãi chôn chân tại chỗ.
Lữ Phàm ngẩn ra, không biết Phi Vân sợ hãi thứ gì, liền cảm thấy linh hồn cốt tủy đau đến giật mình. Hắn ngay lập tức nhận ra, đây là đau đớn do liên kết linh hồn giữa hắn và Phi Vân.
Chưa kịp định thần hắn đã hiểu Phi Vân Kim Linh Khí đã bị đoàn dây leo kia ăn hết 1 phần. Hắn vô cùng sợ hãi, đoàn dây leo kia rốt cuộc là thứ gì, lại có thể ăn cả Kim Linh Khí. Phi Vân còn không thể chống cự để nó cắn nuốt.
Lữ Phàm kinh hồn táng đảm ngay lập tức thu lại Phi Vân vào trong đan điền. Nhưng lúc này 1 cánh tay đã đánh vào ngực của Lữ Phàm vang lên tiếng trầm đục, ngực Lữ Phàm liền lõm sâu vào trong, đau đớn đến mức thổ huyết.
Võ Văn có chút nheo mày, mặc dù hiện tại đắc thủ nhưng hắn vẫn không có cảm giác chiến thắng, đây là vì sao?