Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 166: Lưu Ly chi thân

Chương 166: Lưu Ly chi thân


Lữ Phàm thân ảnh rơi đập vào bờ tường, khói bụi văng lên mờ mịt.

Võ Văn không dám lơ là lại tiếp tục phóng người đánh đến. Nhưng nắm quyền của hắn ngay lập tức bị 1 bàn tay nắm chặt.

Tiếng nứt vỡ vang lên, Võ Văn đau đớn giật mình, cổ tay hắn đã bị bẻ gãy. Võ Văn kinh hãi, vội vàng lùi lại.

Khói bụi dần tan ra, xuất hiện trước mặt hắn chính là Lữ Phàm, nhưng trên người Lữ Phàm lúc này toàn thân xuất hiện 5 màu óng ánh, liên tục luân chuyển làm Võ Văn giật mình, đây là thứ gì vậy?

Lữ Phàm ánh mắt đỏ rực, sát khí như hóa thành thực chất gầm lên:

“Lại có thể ép ta sử dụng đến nó.”

Lữ Phàm dậm chân 1 cái xung quang cát đá mù mịt văng lên, khí trường mạnh đến kinh hãi kh·iếp vía.

Võ Văn kinh hãi hô:

“Đan Cảnh ngũ trọng lực lượng.”

Võ Văn đổ mồ hôi. Đan Cảnh mỗi trọng lực lượng tăng lên là 1 cái tầng thứ còn mạnh hơn việc hắn từ Đại Tông Sư trung kỳ đạt đến hậu kỳ. Đối phương là làm cách nào. Toàn thân đối phương hiện ra 5 màu ngũ sắc kia là thứ gì.

Chưa để Võ Văn suy nghĩ, Lữ Phàm đã xuất hiện trước mặt hắn, 1 cước tông thẳng trực diện vào Võ Văn.

Võ Văn trợn mắt vội giơ tay lên chống đỡ, nhưng xương cốt 2 tay hắn giống như bánh xốp không chịu nỗi một nhịp, ngay lập tức gãy đôi.

Lực lượng tiếp tục xông thẳng đến như một chiếc chiến xa hạng nặng, Võ Văn trợn mắt, lục phủ ngũ tạng chấn động đau thấu tận linh hồn, mạch máu trong cơ thể cũng không chịu nỗi đè áp liên tục nổ tung.

Võ Văn như đ·ạ·n pháo bay ngược về sau.

Lữ Phạm khuôn mặt lạnh như tiền, đối với hắn kết cục này chính là hiển nhiên.

Nhưng lúc này ở phía góc tường, thân ảnh Võ Văn gục trong vũng máu lại đang dần đứng gượng dậy làm Lữ Phàm giật mình. Hắn có chút không tin tưởng, tại sao tiểu tử này vẫn còn đứng dậy được.

Tiểu tử này không thể lưu, để hắn sống tất thành đại họa, trong lòng Lữ Phàm ngay lập tức toát ra suy nghĩ này. Thân ảnh hắn nhanh như tia chớp phóng đến hô:

“Để ta xem thử ngươi chống được bao lâu.”

Nắm đấm của Lữ Phàm ánh lên 5 màu lưu ly thần quang ré rách không khí đánh đến, không gian phát ra t·iếng n·ổ tung như muốn bị xé rách.

Võ Văn cắn răng gượng giơ 2 tay đã gãy lên, hỏa lân điên cuồng mọc ra, nhưng trước lưu ly quyền thủ giống như vảy cá mỏng liên tục bị xé rách bong tróc ra. Võ Văn kinh hãi, trên khuôn mặt cũng xuất hiện lớp hỏa lân giáp.

Nhưng tất thảy đều vô ích, lực lượng chênh lệch ép đến, chấn cho thất khiếu Võ Văn phun ra máu đen, trạng thái vô cùng thê thảm, toàn thân không khác gì huyết nhân.

Võ Văn bay đập vào tường, vô cùng thảm liệt, sức chiến đấu dường như không còn.

Lữ Phàm nhìn thảm trạng của Võ Văn ngửa đầu cười lớn:

“Ngươi còn trò gì nữa, liền để ta xem.”

Nhưng bất giác lúc này Võ Văn chầm chậm giơ nắm tay lên, chĩa ra ngón tay thân thiện hướng về phía Lữ Phàm cười nhạt nói:

“F*ck u”

Lữ Phàm không hiểu động tác cũng như lời nói của Võ Văn nhưng hắn biết cử chỉ này nhất định không có ý tốt, mắt hắn hàn lại, đang muốn kết liễu Võ Văn. Chuyện xảy ra tiếp theo làm Lữ Phàm kinh ngạc.

Phía trên đầu Võ Văn lúc này bỗng nhiên xuất hiện 5 màu thần quang giống như 1 đóa liên hoa 5 màu, vô cùng sáng rực, mi tâm Võ Văn tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.

Lữ Phàm mắt trợn trừng nói:

“Ngũ khí triều nguyên, không thể nào?”

Hắn biết chuyện gì sắp xảy ra, hắn nhất định không cho phép, toàn thân như đ·ạ·n phóng đến muốn dẫm nát Võ Văn.

Lữ Phàm điên cuồng, như 1 cái máy khoan lớn, đâm mạnh vào nền đất, làm mặt đất nổ ra 1 cái hố sâu 2 trượng. Nhưng Lữ Phàm không có vui mừng, mắt hắn trợn trắng vì dưới chân hắn lúc này không hề thấy thân thể của Võ Văn.

Hắn đảo mắt nhìn quanh liền nhìn thấy được Võ Văn đang ở cách đó không xa, trên tay Võ Văn lúc này xuất hiện 1 chiếc tàn cung cũ kỹ.

Võ Văn lúc này nhìn lấy tàn cung khẽ hô: “Đa tạ tiền bối.”

Chính là tàn cung vừa rồi ra tay cứu hắn. Võ Văn nhớ đến lần đầu tiên Tàn Cung xuất hiện cũng chính là dùng lực lượng thuấn di như thế này xuất hiện trước mặt hắn.

“Ta cứu ngươi bởi vì ngươi rất giống hắn.” tiếng nói của lão giả chợt vang lên trong đầu Võ Văn.

Võ Văn ngẩn ra, hắn cũng không biết người tàn cung nói đến là ai.

Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Lữ Phàm, Võ Văn lúc này dễ dàng đứng dậy, càng kinh ngạc là toàn thân Võ Văn liên tiếp xuất hiện 5 màu lưu ly thần quang, trạng thái giống hệt như của Lữ Phàm.

Lữ Phàm gầm thét: “Không thể nào, ngươi làm cách nào lại có thể ngộ ra được nó nhanh đến vậy, ta không tin.”

Võ Văn nội thị toàn thân, cảm nhận lực lượng chảy tràn cơ thể như dùng mãi cũng không hết hắn khẽ nói:

“Vậy ra đây là Ngũ Thải Lưu Ly Thân.”

Mọi chuyện phải nhắc lại từ lúc ban đầu khi Võ Văn nghe đến Thượng Cổ Luyện Tạng Quyết là công pháp Vu tộc. Hắn đã cảm thấy kỳ quái, bởi vì đã tu luyện qua, Võ Văn chỉ cảm thấy nó mặc dù không tệ nhưng phần nhiều chỉ có tác dụng bổ trợ, không thể tăng phúc sức mạnh trên diện rộng.

Nếu chỉ như vậy nhân tộc làm cách nào quật khởi, công pháp bí truyền Vu Tộc kém đến vậy sao?

Nhưng vừa rồi khi lần đầu v·a c·hạm với ngũ sắc lưu ly kia, Chân Thạch trong đầu Võ Văn liền có rung động, hắn ngay lập tức bắt được gì đó.

Thứ đồ vật này nhất định liên quan đến Thượng Cổ Luyện Tạng Quyết.

Tại lần v·a c·hạm thứ 2, Võ Văn chính là liều mạng đến cả thất khiếu đổ máu, hắn mở mạnh Chân Thạch liên kết Thượng Cổ Luyện Tạng Quyết bắt lấy 1 chút cảm giác mờ mịt kia. Trong giây phút kinh lịch sinh tử ngay lập tức tìm ra sợi dây kết nối, suy diễn công pháp.

Ngay lúc hắn suy diễn thành công, trong đầu hắn liền có thứ nổ tung giống như truyền thừa. Hắn hiểu được đây là Vu Tộc luyện thể pháp.

Lưu Ly chi Thân.

Lữ Phàm lúc này vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, hắn là Phàm Căn. Một trong thiên địa Lục Căn.

Phàm Căn chi mệnh, chính là có thể từ phàm thai dung nạp hết thảy vạn pháp, dung lô luyện mệnh, đăng phong tạo cực từng bước đi lên vạn tộc chi đỉnh. Phàm Căn ngộ tính cũng là vạn tộc chi đỉnh.

Nhưng hắn biết đến Thượng Cổ Luyện Tạng Quyết cũng phải mất thời gian gần 1 năm mới có thể ngộ ra Lưu Ly Chi Thân.

Nhưng kẻ trước mặt hắn lúc này chỉ mất chưa đến 1 ngày liền có thể ngộ ra, đây là bực nào ngộ tính.

Lữ Phàm lắc đầu, không thể nào, tuyệt đối không thể. Hắn tự nhủ đây nhất định là có người truyền thừa công pháp cho Võ Văn.

Lữ Phàm không biết nếu ở trạng thái thông thường Võ Văn cũng không cách nào ngộ ra nhanh như vậy. Nhưng vừa rồi lúc sinh tử quan đầu liền kích thích ngộ tính của Võ Văn đạt đến mức không tưởng.

2 tay Võ Văn lúc này xương đã liền lại, thất khiếu ngừng chảy máu, nhìn toàn thân nhẹ hẩn, giơ tay nhấc chân đều mang theo lực lượng cuồng bạo.

Võ Văn thầm than: “Không hổ là Vu tộc, lấy thân thể đứng đầu vạn tộc.”

Lữ Phàm lúc này đôi mắt nhíu chặt, hàm răng nghiến chặt như muốn chảy cả máu miệng, toàn bộ lợi thế bỗng nhiên đều biến mất, hắn tự trách bản thân từ đầu không nên đùa bỡn với Võ Văn.

Võ Văn lúc này toàn thân tán phát sát khí cường liệt, giương lên Sanh Cung.

Chương 166: Lưu Ly chi thân