Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 167: 2 cái người hiện ra

Chương 167: 2 cái người hiện ra


Lữ Phàm bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng, cảm giác bị khóa chặt làm hắn vô cùng giật mình. Nhìn vào thanh tàn cung kia, lần đầu tiên trong đời hắn cảm nhận được hơi thở của t·ử v·ong.

Ký ức truyền thừa thức tỉnh của hắn vẫn chưa hoàn chỉnh, thứ dây leo và kiện tàn cung này, hắn vẫn chưa nhớ ra lai lịch của bọn nó. Nhưng 2 đồ vật này cho hắn áp lực kinh khủng nhất định không phải thứ tầm thường.

Lữ Phàm nheo mày dò hỏi Võ Văn: "Cung này tên gì?”

Võ Văn không đáp, tên đã lên dây, ngũ thải lưu ly thân lực lượng bùng phát mạnh mẽ, Võ Văn kéo ra cung tên, lần đầu tiên có thể nhất lực kéo cung ra 1 cái trăng tròn. Khí thế lực lượng bùng lên, mái tóc Võ Văn bay lên trong khí tràng, như 1 tôn chiến thần.

Trước đó lúc nhất tiễn g·iết Lý Hiển, hắn bất quá chỉ có thể kéo cung ra trăng khuyết. Hôm nay lực lượng của hắn đâu phải mạnh hơn trước chỉ 1, 2 điểm.

Cảm thấy được lực lượng hủy diệt ở phía đối diện, Lữ Phàm há hốc miệng. Hắn không muốn thừa nhận nhưng nếu để Võ Văn bắn ra 1 tên này hắn không thể thừa nhận.

Lữ Phàm mở miệng lạnh nhạt nói:

“Tiểu tử, cho dù hiện tại ngươi chiếm ưu thế, cũng không cách nào g·iết được ta, chúng ta dừng ở đây đi.”

Lữ Phàm đã nghĩ kỹ, hắn là Phàm Căn tuyệt đối không thể bại, hôm nay không làm gì đối phương, món nợ này hắn nhất định sẽ đòi lại. Lần sau gặp lại hắn nhất định sẽ nhất kích tất sát Võ Văn, không cho đối phương cơ hội lật kèo.

Võ Văn nghe vào tai liền cười lớn:

"Muốn đánh muốn g·iết cũng là ngươi, giờ lại muốn đình chiến, ngươi nghĩ ta là trẻ lên ba sao? Sát...”

Vừa dứt lời, Võ Văn liền ra tiễn. Mũi tên rời cung như cuồng phong vũ bão, muồn càn quét hết thảy mọi thứ, không gian vang lên t·iếng n·ổ tung.

Lữ Phàm cảm nhận tiễn phong bay đến, lông tơ trên người dựng đứng. Ngay lập tức liền thả ra Phi Vân chắn trước người. Tâm trạng căng thẳng tột đỉnh.

Nhưng chuyện xảy ra sau đó làm Lữ Phàm kinh hồn tán đảm. Tiễn mang đi ngang qua Phi Vân giống như không gặp phải 1 rào cản nào.

Lực lượng hủy diệt không chút suy suyển phóng đến. Lữ Phàm trợn mắt. Hắn lúc này cắn chặt răng, không thể giữ lại. Trên đôi mắt của Lữ Phàm lúc này, đồng tử bỗng cháy lên 2 ngọn tử diễm vô cùng quỷ dị.

Cùng lúc trên thân thể Lữ Phàm vốn chỉ có 5 màu đỏ, vàng, nâu, thanh, lam, bỗng xuất hiện thêm 1 màu tím kinh diễm luân chuyển.

Nhìn thấy tử sắc này mắt của Võ Văn bỗng trở nên vô cùng đau nhói. Thị lực ngay lập tức biến mất.

Theo màu tím gia nhập, lực lượng trên người Lữ Phàm liền đề thăng lên mạnh mẽ, tiễn mang đâm vào ngực Lữ Phàm, lực lượng hủy diệt nhanh chóng trùng kích, lực lượng như muốn cắn nuốt hết thảy. Khói bụi văng lên mờ mịt.

Võ Văn cũng bị dư chấn đánh lùi về phía sau.

Hắn căng mắt nhìn về phía trước, khói bụi dần tản ra, hiện ra thân ảnh Lữ Phàm nằm trên mặt đất, hắn vậy mà không c·hết. Tiễn mang chỉ đâm sâu vào ngực của Lữ Phàm chừng 1 tấc hơn.

Lữ Phàm lau đi khóe máu trên mặt nói:

“Đáng tiếc mũi tiễn này đã tàn bại, nếu không, nó thực sự có thể g·iết c·hết ta.”

Võ Văn ngây người liền nhìn thấy Lữ Phàm giơ tay ra nắm lấy mũi tiễn bóp gãy nó như bóp 1 thanh củi mục. Mũi tên giống như tro tàn dần mục rữa ở trong không khí.

“Tiểu tử, ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây.” Tiếng lão giả vang lên trong đầu Võ Văn.

Võ Văn khẽ nhìn lại Sanh cung, liền nhìn thấy trên tàn cung, từng cái vết nứt sinh ra. Thanh tàn cung càng trở nên hôi bại.

“Tiền bối.” Võ Văn có chút đờ đẫn. Lời nói của lão bà nương trước kia vang lên trong đầu. Lão già ngươi sắp c·hết đến nơi còn muốn kéo ta theo.

“Ta chỉ là ngủ 1 giấc thôi.” Như nghĩ được suy nghĩ của Võ Văn, giọng lão già khẽ nói.

Tàn cung biến mất khỏi tay, trở lại trong Đan điền Võ Văn, nhưng ánh sáng của nó lúc này đã vô cùng ảm đạm.

Đúng lúc này không gian trên đầu Võ Văn bỗng mọc ra 2 cái khe lớn.

1 cái trung niên nam tử mặc đạo bào thân hình vạm vỡ đang cưỡi 1 thanh phi kiếm lớn bước ra bên ngoài, tay phải hắn cầm theo 1 cái đại ấn lớn, trên đầu còn xuất hiện 1 thanh đại chung màu thanh đồng kỳ quái, khi chuông phát ra tiếng đinh đang, linh hồn Võ Văn chợt cảm thấy tê dại.

Phía bên khe không gian kia lại đi ra 1 cái lão giả thân hình có phần mập mạp tiên phong đạo cốt, bên ngoài lão giả xuất hiện một chiếc vòng lửa lớn. Trên tay phải cầm theo 1 chiếc hồ lô lớn 7 màu. Kinh khủng là bên dưới thân lão giả xuất hiện một con hùng sư màu vàng kim, đáng sợ là trên đầu hùng sư xuất hiện đến 9 cái sư đầu. Hùng sư gầm lên 1 tiếng, 2 tai của Võ Văn lập tức chảy ra máu tươi.

Lão già mập khẻ nói:

“Quảng sư huynh, ngươi cũng tới sao? Sư tôn cũng thông báo ngươi Phàm Căn có nguy hại?”

Nam tử kia lạnh nhạt nói:

“Không sai, Phàm Căn là kẻ sẽ giúp Xiển giáo chúng ta phục hưng, tuyệt đối không thể để hắn có việc gì?”

“Rốt cuộc là kẻ nào không có mắt, dám cả gan động đến Phàm Căn?” Lão giả mập mạp khẽ nhìn xuống bên dưới.

Võ Văn mắt trợn trừng, hắn không biết 2 vị này là ai, nhưng trực giác báo động cho hắn mau chạy.

Lão giả nhìn quanh 1 vòng. Hắn lập tức nhận ra Lữ Phàm, nhìn thấy trên ngực Lữ Phàm xuất hiện 1 cái lỗ máu lớn, trong lòng hắn giật mình tức giận.

Lại đảo mắt nhìn quanh liền ngẩn ra, hắn đã tìm khắp chỉ nhìn thấy 1 cái tiểu tử tu vi Đại Tông Sư Hậu kỳ, khẽ hô lớn:

“Là kẻ nào dám ra tay?”

Nhưng nam tử trung niên ánh mắt rất độc, hắn lập tức nhìn ra vấn đề:

“Thái Ất, không cần nhìn nữa, kẻ ra tay chính là tiểu tử kia.”

Lão giả mập mạp giật mình. Hắn vội nhìn lại tiểu tử kia có chút kinh hãi hô:

“Vu tộc luyện thể pháp, Ngũ Thải Lưu Ly Thân. Tiểu tử này chỉ mới Trúc Cơ Hậu kỳ sao có khí tức đạt đến Tâm Đan ngũ trọng, làm sao có thể?”

Quảng Thành Tử nheo mày nói:

“Trên đời này luôn tồn tại yêu nghiệt vượt qua lẽ thông thường, đệ không nhớ đến yêu hầu kia, ở Tâm Đan Cảnh cũng có thể chém g·iết qua Tâm Đan cảnh ngũ trọng sao?”

Thái Ất vẫn vô cùng không tin tưởng, Yêu hầu kia chém g·iết Tâm Đan ngũ trọng cũng là ở Trúc Cơ Cực Chân.

Huống hồ Lữ Phàm còn là Phàm Căn, mặc dù Lữ Phàm chỉ là Tâm Đan Cảnh nhất trọng nhưng không phải Tâm Đan Cảnh ngũ trọng bình thường có thể so sánh.

Cùng lúc lão già béo mập nhìn chăm chú Võ Văn, phía trên người lão, chiếc vòng lửa kia bỗng rung động dữ dội như muốn thoát ra khỏi lão. Lão giả vội bắt nó bình tĩnh.

Lão giả giật mình, lão đã từng chứng kiến qua chuyện này, khi xưa một trong các bảo bối của lão là Phong Hỏa Luân cũng tự ý rung động muốn chọn chủ.

Nhưng Phong Hỏa Luân tuyệt đối không thể so với chiếc vòng này. Đây là Thần khí Cửu Long Thần Hỏa Trảo.

Lão giả khẽ bấm ngón tay, sau một liền vô cùng tức giận đến muốn thổ huyết. Nhân quả của lão giả với Cửu Long Thần Hỏa Tráo đã xuất hiện vết rạn nứt, mà nhân quả chính là chuyển dời đến trên tiểu tử kia.

Đây là mệnh số tương lai Cửu Long Thần Hỏa Tráo sẽ thuộc về tiểu tử kia.

Lão giả khóa chặt Võ Văn tán phát sát khí cường liệt nói với nam tử trung niên:

"Sư huynh, kẻ này không thể lưu.”

Chương 167: 2 cái người hiện ra