Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 168: Đại Năng hàn lâm

Chương 168: Đại Năng hàn lâm


Nam tử trung niên cười nói:

"Sư đệ, tiểu tử này tư chất yêu nghiệt, thu phục hắn nhất định có thể giúp ích cho chúng ta sau này.”

Thái Ất khuôn mặt khó chịu, hắn đương nhiên biết điều đó, nhưng để một kẻ tương lai có thể chiếm lấy bảo bối của hắn. Hắn chính là không muốn.

Đúng lúc này bên dưới thân hắn, con hoàng kim sư tử chín đầu khẽ nói:

"Chủ nhân, trên người tiểu tử này ta ngửi được mùi Nam Hoang nhân.”

2 người nghe thấy lời của Hoàng kim sư khẽ giật mình. Nam tử trung niên khuôn mặt cũng chợt căng lại, hắn nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt nhíu chặt nói:

“Sư đệ nói đúng, tiểu tử này không thể lưu.”

Võ Văn nhìn 2 người mới đến trạng thái trầm xuống, từ lúc cả 2 xuất hiện, bàn chân của hắn giống như chôn chân tại chỗ không thể cử động.

Đúng lúc này phía sau lưng Võ Văn cũng xuất hiện 1 cái hắc động không gian, 1 cái bóng người vô cùng anh tuấn yêu dị bước ra, hắn mang áo bào bạch kim giáp gai, vô cùng uy vũ.

Võ Văn không biết người đến lành hay dữ, lúc này nam nhân khẽ vỗ nhẹ bả vai của Võ Văn nói:

“Tiểu sư đệ, biểu hiện rất tốt.”

Võ Văn giật mình, nhưng ngay lập tức cơ thể liền có thể hoạt động trở lại bình thường. Hắn nhíu mày nhìn kỹ thanh niên áo bào gai này, nhưng trí nhớ rõ ràng chưa từng gặp qua, tại sao hắn ta lại gọi hắn là tiểu sư đệ.

Người đến liền làm 2 người ở trên không giật mình, nam tử trung niên nhíu mày khẽ hô:

“Hư Thần Cảnh? Kẻ này là ai?”

Hoàng Kim Sư tử 9 đầu khứu giác nhanh nhạy, nó như lâm phải đại địch lúc này nhìn đến nam tử áo bào gai bạch kim đầy địch ý nói:

“Chủ nhân, tên này là một tôn đại yêu. Là Nam Hoang Đại Yêu”

Thái Ất nghe vậy liền có chút giật mình khẽ hô:

“Cửu Linh, ngươi có thể nhìn thấy bản thể của hắn không?”

Đầu Hoàng Kim Sư 2 mắt khẽ hiện ánh sáng vàng, khi nhìn thấy bản thể của nam tử áo bạch kim nó khẽ run giọng hô:

“Chủ nhân, kẻ này đầu như côn, thân như long tộc, rất nhiều chân vuốc, toàn thân giáp gai màu bạch kim.”

Nam tử trung niên như nghĩ đến gì đó rét giọng nói:

"Nó là Lĩnh Nam Chích Quái, Ngư Tinh.”

Thái Ất nghe cũng thoáng chốc giật mình:

“Nó là đầu kia Siêu cấp thần thú Ngư Tinh.”

Nam tử trung niên khẽ lắc đầu nói:

“Không phải, đầu Ngư tinh kia đ·ã c·hết, đây ắt hẳn là ấu tử của nó.”

Nam tử trung niên ánh mắt rét lạnh, mở miệng nói:

“Tiểu tử, đây là cấm địa Xiển giáo, ngươi lại dám đến đây.”

Nam tử áo bào gai không hề sợ hãi, hắn đối mặt trực tiếp nam nhân trung niên khẽ nói:

“Ngươi là đại danh đỉnh đỉnh Quảng Thành Tử trong 12 Kim tiên đây sao?”

Nam tử trung niên nhíu mày:

“Tiểu tử, đã biết lão phu là ai, sao còn không khoanh tay thúc thủ chịu trói. Đến cả Phụ thân ngươi trước mặt ta cũng phải kính ta 5 phần.”

Nam tử áo bạch kim giống như nghe phải chuyện cười lớn:

“Kính trọng ngươi? Ngươi chừng này tuổi sống từ thời đại Tam Hoàng đến giờ vẫn chỉ là Hư Thần Cảnh, vẫn muốn được kính trọng, ngươi không có mặt mũi sao?”

“Ngươi... tiểu tử hỗn xược!” Thái Ất chân nhân ở bên cạnh khuôn mặt cũng đỏ bừng. Lời này nói cũng không khác gì mắng chửi luôn cả hắn.

Tức thì bên trong Thất Bảo Hồ Lô của lão liền bay ra 1 kiện v·ũ k·hí, là 1 thanh đại nỏ lớn. Đại nỏ phát ra khí tức cuồng bạo, vô số nỏ tiễn liền phá không bay đến nam tử áo bạch kim.

Nhưng cùng lúc này không gian bỗng chốc rung lên dữ dội. Một cái khe không gian lại sinh ra.

Khe không gian này dễ dàng cắn nuốt hết thảy nỏ tiễn. Sau đó, từ trong không gian lại 1 cái bóng người bước ra ngoài.

Người này mái tóc đen dài, hắn mang 1 bộ áo bào nâu phủ dài đến chân, trên mặt râu ria xồm xoàm che khuất ngũ quan. Kẻ này vừa đến, Hoàng Kim Sư khẽ run lên bần bật. Hắn ngước nhìn 2 người Quảng Thành Tử nói:

"Quảng Thành Tử, Thái Ất đã lâu không gặp.”

Quảng Thành Tử giật mình, khi nhìn thấy người ở đối diện hắn run giọng hô:

“Ngươi là... Phệ Thần Thử?”

Thái Ất nhíu mày nói:

“Ngươi nói gì, hắn chính là con chuột khi xưa đi theo Quân Tử đại đế sao?”

Lúc này nhìn thấy 2 tôn Hư thần xuất hiện, Quảng Thành Tử trạng thái đã vô cùng không thoải mái, nhất là Phệ Thần Thử hắn đã từng đối chiến qua. Đối phương thực lực vô cùng kinh khủng. Hắn cố giữ bản thân nói:

"Phệ Thần Thử, ngươi đến đây làm gì?”

Nam tử áo bào nâu giọng nói hàn lại:

“Năm xưa, c·ái c·hết của chủ nhân, Đạo Môn ngươi cũng có liên quan, hôm nay ta đến thu sổ sách.”

Quảng Thành Tử ánh mắt chợt hàn nói:

“Phệ Thần Thử, năm đó g·iết c·hết Quân Tử Đại Đế là Dăng đạo nhân, ngươi muốn trả thù liền tìm hắn tính sổ, không cần phải lấy đó tìm cớ, ngươi nghĩ chúng ta là ăn chay sao?”

Nói rồi Quảng Thành Tử, Thái Ất Chân Nhân cùng Cửu Linh Nguyên Thánh, 3 tôn Hư Thần khí tức bùng phát mạnh mẽ. Rõ ràng muốn cho 2 kẻ bên dưới 1 bài học.

“Vậy sao?” Lúc này bỗng 1 cái nam tử khuôn mặt vô cùng anh tuấn tiêu sái bước ra từ trong không gian, hắn mặc áo giáp đen, khí tức vô cùng mạnh mẽ.

Nhìn thấy hắn, Thái Ất ngay lập tức nhận ra kẻ này hô:

“Là ngươi, Hắc Trạch?”

Quảng Thành Tử ngẩn ra, hắn dường như chưa từng nghe qua danh tự này?

Thái Ất liền giải thích:

“Đại sư huynh, ngươi biết yêu tộc thiên đình yêu soái, Bạch Trạch.”

Quảng Thành Tử đương nhiên biết, mặc dù hắn xuất sinh sau, nhưng yêu soái tên như sấm rền bên tai, thực lực khi xưa cũng không kém cạnh các đại yêu như Côn Bằng, Chu Tước,...

Thái Ất nhẹ giọng nói:

“Người đời chỉ nhớ đến Bạch Trạch, nhưng lại không biết Hồng Hoang sinh ra vốn là 1 cặp huynh đệ Hắc Bạch song Trạch. Cả 2 thần thông không kém gì nhau, nhưng Hắc Trạch trong một lần chiến đấu với Tổ Vu liền thân tử từ sớm, tiếng vang không có.”

“Chỉ không biết là hắn lúc đó hồn nguyên chưa c·hết hẳn, lại lần nữa trọng sinh ở Nam Hoang, lấy vợ sinh con ở Nam Hoang, trong Đệ Tứ kiếp, hắn vốn ẩn cư không nhiễm sát kiếp. Nhưng không hiểu sao, mẫu thân hắn bị người g·iết c·hết, thê tử thì b·ị b·ắt, không rõ sống c·hết, thân hãm sát kiếp.”

Quảng Thành Tử nghe đến đây chợt tức giận ngón tay chỉ đến Hắc Trạch nói:

“Ngươi vốn sinh ra ở Hồng Hoang lại thông đồng với giặc, ngươi có còn mặt mũi hay không?”

Hắc Trạch khuôn mặt lạnh nhạt:

“Ta vốn dĩ chán ghét Hồng Hoang vụ lợi, người người chém g·iết lẫn nhau. Là mẫu thân cho ta sinh mệnh, là thê tử cho ta hiểu đâu mới chân ái thực sự. Nam Hoang hiện tại mới là nhà của ta.”

Quảng Thành Tử nghe đến đây liền tức đến run giọng:

“Ngươi.... Hừ, cho dù các ngươi có 3 tôn Hư Thần thì sao, cũng không thể cản được 3 người bọn ta.” Quảng Thành Tử đã muốn tránh lui, bảo toàn Phàm Căn mới là ưu tiên hàng đầu.

"Vậy còn có ta nữa thì sao.” Dứt lời, trong hư không lại đi ra 1 cái trung niên nam tử, người này anh tuấn vô cùng, một bộ thư sinh văn nhã, kỳ quái là trên tay trái người này cầm theo 1 cái sọ người vô cùng kỳ dị. Hắn vừa đến liền cho Võ Văn cảm giác thiên địa muốn triều bái.

Nhìn thấy người này xuất hiện 3 người Tiểu Ngư, Phệ Thần Thử, Hắc Trạch cũng khẽ chắp tay hô:

“Bái kiến Sọ Thánh.”

Quảng Thành Tử nhìn thấy cái người xuất hiện liền kinh hồn táng đảm, biết bản thân đã bị tính toán khẽ hô lớn với Thái Ất:

"Chạy.”

3 cái thân ảnh cuốn theo Lữ Phàm muốn phá không bay đi. Liền cảm nhận được không gian bị cầm cố lại. Cả 3 sợ đến tái xanh mặt mày.

*Ngư Tinh phỏng theo Lĩnh Nam Chích Quái.

Hắc Trạch phỏng theo truyện cổ tích lấy chồng Dê.

Phệ Thần Thử phỏng theo truyện chàng Quân Tử

Sọ Thánh phỏng theo truyện Sọ Dừa, theo ấn bản cổ xưa, sự tích Sọ Dừa ban đầu là Sọ Người.

Chương 168: Đại Năng hàn lâm