Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Xuyên Mộng Giả
Unknown
Chương 169: Thoát đi
Đám người Diệp Lăng lúc này đã thoát ra phía bờ biển, nhìn đến có 1 chiếc tàu lớn đang neo đậu ở cách đó không xa. Diệp Lăng đang suy nghĩ chiếm lấy để thoát đi.
Phía trên con tàu lúc này liền đi xuống 10 cái nhân ảnh, đám người Diệp Lăng nhìn thấy 10 người liền chợt giật mình, áp lực vô cùng nặng nề.
8 cái Giả Đan cường giả, đi trước đầu 2 cái cho Diệp Lăng cảm giác không hề kém cạnh Xích Vũ, là Đan Cảnh.
Diệp Lăng lông mi nhíu lại, nếu 1,2 cái Giả Đan cảnh, hắn còn có thể miễn cưỡng đối phó, đây có đến 8 cái còn 2 cái Đan Cảnh, thực lực đôi bên hoàn toàn chênh lệch. Đây rõ ràng là hậu thủ của tên kia, từ ban đầu hắn đã không có ý định để cho bọn họ thoát được.
1 kẻ cầm đầu 10 tên lạnh nhạt nói: “Các ngươi khôn hồn liền thúc thủ chịu trói, đừng bắt chúng ta phải ra tay.”
Đang lúc Diệp Lăng bấn loạn không biết phải làm gì, liền nhìn thấy phía xa trên đại dương, có 3 chiếc tàu lớn đang giương buồm đi đến phía trên đảo.
Diệp Lăng căng mắt nhìn chăm chú, khi nhìn thấy cờ hiệu của 1 trong 3 chiếc tàu, trạng thái liền trở nên buông lỏng cười lạnh.
Có kẻ trong 10 tên dường như đã phát hiện ra tàu đến liền ngay lập tức thông tri đầu lĩnh.
Gã đầu lĩnh giật mình quay đầu nhìn, khi nhìn thấy 3 đoàn tàu đi đến khẽ trợn mắt hô:
“Diệp gia, Chu gia, còn có Vũ gia?”
Hắn lúc này khẽ cắn răng tức giận nói:
“Hừ, hay cho Diệp gia, Chu gia. Lại dám lấy Xiển giáo chúng ta ra đùa bỡn.” Hắn chỉ có chỗ không hiểu là Vũ gia đến nơi này làm gì?
Lúc này 3 đoàn tàu đã vào đến bờ. Phía trên 1 chiếc tàu có chiến kỳ hình chiếc lá kẻ dọc, phát ra 1 giọng nam tử trung niên:
“Diệp gia, Diệp Ngân Long đến bái phỏng Dịch Tư Đảo, tìm kiếm tam thiếu gia Diệp Lăng tung tích, mong chư vị hỗ trợ.”
1 chiếc tàu khác chiến kỳ hình đám lửa màu đen cũng lên tiếng:
“Chu gia, Chu Thông đến bái phỏng bằng hữu Dịch Tư Đảo, tìm kiếm Nhị thiếu gia, Tam tiểu thư hạ lạc.”
Chiếc thuyền thứ 3 chiến kỳ hình 1 con cá voi lớn khẽ hô
“Vũ gia, Vũ Thái đến tham quan Dịch Tư đảo bằng hữu.”
Diệp Lăng vô cùng vui vẻ kinh hô:
“Thất thúc, ta ở đây.”
Nam tử Diệp gia nhìn thấy Diệp Lăng liền trở vô cùng vui mừng như lâu ngày mới tìm được người kinh hô:
“Đúng là Tam thiếu gia, người đâu, mau hộ tống Tam thiếu gia lên thuyền.”
Chu Linh lúc này cũng nhìn thấy Chu Thông nhưng thái độ nàng ta tỏ ra vô cùng xoắn xít e sợ, dường như cũng không nguyện nhìn thấy người này xuất hiện.
Phía trên tàu Diệp gia lúc này liền có 2 người đi xuống muốn tiếp đi Diệp Lăng.
Cái nam tử đầu lĩnh lúc này đi ra chắn trước người 2 gã hộ vệ Diệp gia. Hắn khẽ cười gằn nói:
“Ai cho Diệp gia các ngươi gan c·h·ó, ta nghĩ các ngươi đều tự mình biết lấy Dịch Tư đảo là thuộc thế lực nào? Từ nơi nào đến liền cút về”
Chu Thông lúc này cũng đã nhìn thấy 2 người Chu Linh, ánh mắt hiện ra ý cười tà. Hắn tỏ ra không hề sợ hãi đáp:
“Bằng hữu có thể cho chúng ta mặt mũi a, 2 người này thân phận đặc thù đều là người khả năng kế thừa Chu gia, chúng ta nhất định phải tiếp về.”
Diệp gia Diệp Ngân Long nghe vậy cũng ngay lập tức phụ họa, chỉ có Vũ gia thờ ơ, dường như không hề quan tâm.
Cái nam tử thống lĩnh cũng không phải là đèn cạn dầu, hắn nheo mày gằn giọng nói:
“Diệp gia, Chu gia móng vuốt cũng quá dài đấy, các ngươi không sợ quá dài dễ gây họa sát thân sao?”
Lời nói đến đây rõ ràng đã có ẩn ý đe dọa. Rõ ràng không dễ buông tha mấy người Diệp Lăng.
Nam tử Diệp Ngân Long thấy không khí trở nên căng thẳng liền mở miệng hòa hoãn:
"Bằng hữu, lùi lại 1 bước, để Diệp Lăng rời đi, hiện tại Diệp gia liền mang lễ ra đối đãi, nhất định sẽ cho quý đảo đến hài lòng.”
Nam tử thống lĩnh nheo mày. Liền nhìn thấy Diệp Ngân Long lúc này liền mở trên tay 1 cái hộp gỗ, mùi đan hương ngay lập tức đổ ra thu hút hết thảy mọi người. Phía bên trong hộp gỗ xuất hiện 1 viên đan dược hình chữ Đại màu đỏ vô cùng bắt mắt. Viên đan dược giống như là có sinh mệnh đang muốn nhảy thoát ra hộp gỗ, liền bị Diệp Ngân Long chặn lại.
(chữ đại: 大)
Nam tử thống lĩnh ngây người hô:
“Nhân đan?” Hắn nheo mắt, sau đó miệng khẽ cười nói:
"Diệp gia muốn lấy Nhân Đan đổi lấy Diệp Lăng công tử sao?”
"Không sai.” Diệp Ngân Long liền đáp.
Nam tử không cần suy nghĩ liền đáp: “Có thể, nhưng 1 viên Nhân Đan chỉ đổi lấy 1 mình Diệp Lăng.”
"Thành giao” Diệp Ngân Long liền đáp. Diệp gia không muốn đắc tội Xiển giáo, mục tiêu của bọn họ cũng chỉ là tiếp lấy Diệp Lăng, sống c·hết những người còn lại hắn cũng không quan tâm.
Bên này Chu Thông cũng lấy ra 1 viên nhân đan lạnh nhạt nói:
“Chu gia cũng lấy ra 1 viên nhân đan tiếp lấy Nhị thiếu gia và Tam tiểu thư.”
Nam tử thống lĩnh nghe vậy cười lạnh:
“1 viên nhân đan chỉ đổi lấy 1 người.” Thái độ chính là không cho thương lượng.
Chu Thông dường như cũng liệu trước điều này liền mở miệng lạnh nhạt nói:
"Chu gia nguyện đổi lấy Chu Tổn.”
Chu Linh nghe vậy bỗng chốc run người. Đôi mắt hiện vẻ t·ang t·hương nhưng khóe miệng lại có chút cười. Không biết là vì đau buồn hay cảm thấy giải thoát.
“Có thể.” Nam tử thống lĩnh thống khoái đáp. Ánh mắt hắn lúc này khẽ quét đến Vũ gia người, tự hỏi đám người này đến có ý đồ gì?
Vũ Thái khẽ cười nói: “Bọn ta chỉ là đến tham quan, các ngươi cứ tiếp tục.”
Diệp Lăng lúc này chợt hoảng, Võ Văn đem Liễu Hạ Hạ giao cho hắn, nếu không cứu ra được nàng ta, sợ rằng gặp lại Võ Văn liền không buông tha hắn.
Trực giác mách bảo Diệp Lăng Võ Văn người này nhất định không có khả năng chôn thây ở nơi này.
Diệp Lăng nhìn Liễu Hạ Hạ trên lưng khổ sở nói:
“Thất thúc, nữ nhân này ta nhất định phải cứu, Thất thúc làm tốt thương lượng.”
Diệp Ngân Long nghe vậy chợt nhăn mày nói:
“Diệp Lăng đừng làm loạn, mau bỏ nữ nhân đó xuống, một cái nữ nhân mà thôi, Diệp gia nhất định sẽ tìm cho ngươi nữ nhân tốt nhất.” Hắn đương nhiên nghĩ đến việc Diệp Lăng vướng đến nhi nữ tình trường.
“Thất thúc, ngươi nhầm....” Diệp Lăng chưa nói hết lời. Phía bên trong đảo lúc này chợt vang lên t·iếng n·ổ lớn, dư chấn ngay lập tức bùng nổ ra ngoài.
Diệp Ngân Long và Chu Thông giật mình kinh hãi. Là Đan Cảnh đỉnh phong cường giả. Cảm nhận dư chấn đánh ra lúc này đến cả Đan Cảnh cũng muốn bị uy h·iếp tính mạng, bọn họ biết có điềm không tốt. Bên trong có cường giả đánh nhau, mà tu vi còn vượt xa bọn họ. Đất cát, cuồng phong bay tán loạn, hòn đảo vô cùng rung chấn, đại địa nứt toát ra vô số khe lớn, đã cách hủy diệt không xa.
2 cái Đan Cảnh Đỉnh Phong không nói nhiều lời liền tự mình phóng đến muốn bắt lấy tự thân người mang đi.
Càng kỳ quái là Vũ Thái lúc này cũng ra tay. Nhưng cuồng phong che mắt, bọn họ cũng không nhìn đến được người Vũ Thái cứu đến là ai.
.....
Võ Văn lúc này khẽ tỉnh, hắn đảo mắt nhìn quanh chợt giật mình, nơi nay không giống bình thường đại địa, mặc dù vẫn là cảnh sơn thủy vô cùng xinh đẹp nhưng cảm giác rất là không thực. Hắn vội nhíu mày, bên tai liền vang lên tiếng nói:
"Không cần phải suy nghĩ, đây là thế giới tinh thần của ta.”