Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Xuyên Mộng Giả
Unknown
Chương 170: Sắp xếp vẹn toàn
1 cái nam tử trung niên tóc lam xuất hiện trước mặt Võ Văn. Hắn ngay lập tức nhận ra người đến là ai, vội chắp tay nói:
"Tiền bối.”
"Không cần đa lễ.” Nam tử tóc lam phất tay.
Võ Văn ngẩn ra, hắn lúc này có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng trước mắt lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
"Ngươi có phải muốn hỏi ta đưa ngươi vào thí luyện có phải để thu lấy thượng cổ luyện tạng quyết ?” Nam nhân tóc lam lạnh nhạt nói.
Võ Văn ngẩn ra, nhưng sau đó liền gật đầu.
"Không sai, ta chính là để ngươi đi thu lấy Thượng Cổ Luyện Tạng Quyết.” Lạc Vô Thủy lập tức khẳng định.
“Thượng Cổ Luyện Tạng Quyết thực sự là Vu Tộc công pháp.” Võ Văn nghi ngờ hỏi.
“Không sai, nó chính là Vu Tộc đỉnh phong công pháp.” Lạc Vô Thủy gật đầu.
Được đến Lạc Vô Thủy khẳng định, Võ Văn chợt ngẩn ra.
“Nhớ lời ta Vạn Thú Luyện Thể Quyết và Thượng Cổ Luyện Tạng Quyết không thể để lộ cho người ngoài thấy.” Lạc Vô Thủy lạnh lùng nói.
Võ Văn gật đầu, hắn hiểu nặng nhẹ trong việc này.
Võ Văn nhớ được 1 chút ký ức trước khi bị chấn ngất đi. Nghĩ đến những đại năng lần lượt đổ bộ kia, hắn nhẹ giọng hỏi:
“Việc vừa rồi chính là do ngài tính toán.” Võ Văn cảm giác được từ ban đầu hắn đã là một quân cờ trong tay nam nhân tóc lam này, từ việc đem hắn đến đó thí luyện cho đến tính toán 2 vị đại năng đạo gia kia.
Lạc Vô Thủy như nhìn thấu suy nghĩ của Võ Văn khẽ quay đầu lạnh nhạt nói:
“Cuộc cờ này ta tính toán toàn bộ chính là giúp ngươi.”
Võ Văn ngẩn ra, giúp hắn có phần không sai, hắn là thu lấy Thượng Cổ Luyện Tạng Quyết. Nhưng là phía sau đây.
“Những người đến sau đó cũng là để giúp ngươi sau này không phải hối hận.”
Võ Văn khuôn mặt đơ ra, hắn cũng không hiểu ý tứ của nam nhân tóc lam. Việc này liên quan gì đến hắn sau này.
“Sau này ngươi liền hiểu.” Lạc Vô Thủy cũng không làm ra giải thích.
Võ Văn nhíu mày, không hiểu sau nhưng hắn cảm giác được những đại năng kia đổ bộ là vì hắn mà tính toán.
Võ Văn lúc này nghĩ đến gì đó liền sốt ruột vội hỏi:
“Tiền bối, Túy Điên Tử hắn còn sống chứ?”
Lạc Vô Thủy lúc này khẽ liếc mắt nhìn hắn:
“Hắn là phương Bắc ngươi, có giá trị gì để ngươi kết giao?”
Võ Văn chau mày không suy nghĩ nói:
"Tiền bối, đối với ta quan niệm quốc thổ không can hệ, sinh tử chi giao liền là bằng hữu.”
Lạc Vô Thủy nhăn mặt. Sau một lúc liền nói:
“Hắn còn sống, về sau ngươi có cơ hội sẽ gặp.”
Võ Văn nghe vậy khẽ thở ra, hòn đá treo trong lòng giống như rơi xuống.
“Ngươi liền không sợ là ta gạt ngươi?” Lạc Vô Thủy có chút mỉa mai hỏi.
Võ Văn lắc đầu: “Ta tin tưởng tiền bối.”
Lạc Vô Thủy nhìn chăm chú Võ Văn, đôi mắt Võ Văn vô cùng thanh tịnh, nói rõ lời vừa rồi là thật lòng.
Võ Văn tiếp tục hỏi:
“Tiền bối, 2 kiện đồ vật kia trong người ta, tiền bối biết lai lịch của bọn họ.” Hắn hỏi đến chính là Sanh Cung và Đoạn Trúc.
“Biết.” Lạc Vô Thủy gật đầu.
Võ Văn lại muốn tiếp tục hỏi thêm liền thấy Lạc Vô Thủy lắc đầu:
“Ngươi trước mắt cũng không cần biết nhiều về bọn họ. Lực lượng ngươi hiện tại biết bọn họ quá rõ liền sẽ kinh động người khác, đến đó ta cũng không bảo vệ được ngươi.”
“Bọn họ và Thượng Cổ Luyện Tạng Quyết khác biệt, Thượng Cổ Luyện Tạng Quyết không phải chỉ mình ngươi biết, độ nguy hiểm liền giảm đi nhiều.”
Võ Văn vô cùng tinh minh, ngay lập tức hiểu. Hiểu Thượng Cổ Luyện Tạng Quyết không phải chỉ có hắn và Lữ Phàm đây, hội còn nhiều người khác
“Làm cách nào để hồi phục Sanh Cung.” Võ Văn tập trung hỏi, đây mới là điều hắn tha thiết biết.
Sanh Cung lâm vào suy yếu, đây là lỗi của hắn.
“Muốn Sanh Cung tỉnh dậy, ngươi phải lấy được máu huyết và gân của Chân Long.” Lạc Vô Thủy nhẹ đáp.
Võ Văn nghe vậy liền giật mình kinh ngạc: “Chân Long?” Thế giới này thực sự có rồng sao, còn tồn tại???
“Không sai, mà tuyệt đối phải là chân long, cho dù là giao long cũng là không được.” Lạc Vô Thủy chém đinh chặt sắt.
Võ Văn nghe vậy chợt thất thần lẩm bẩm:
"Đi đến đâu tìm?” Hắn cũng không biết nơi nào tìm đến 1 con rồng.
“Ngươi không phải người Đao Tông sao? Đến Đao Tông tự khắc có manh mối.” Lạc Vô Thủy nhẹ giọng nói.
Võ Văn ngẩn ra, Đao Tông, hắn lúc này chợt nghĩ đến Cuồng Như Sương sư tỷ, tìm đến nàng hẳn có thể đến được Đao Tông.
“Không cần tìm nàng ta, nàng ta hẳn đã trở về Đao Tông, muốn đến Đao Tông ngươi phải tự mình đi.” Lạc Vô Thủy lạnh nhạt nói.
Võ Văn nhăn trán, hắn lúc này nếu không biết nội tâm mình bị đọc trộm liền là kẻ ngu khẽ trắng mắt nhìn Lạc Vô Thủy:
“Làm cách nào để đi?”
“Bát đại tộc Hồng Hoang nhân bản thân đều có Đăng Tiên Đài, tùy tiện tìm một cái để đến Trung Châu đi. Đao Tông chính là nằm ở Trung Châu.” Lạc Vô Thủy hờ hững đáp.
"Bát đại tộc?” Võ Văn ngẩn ra, hắn là chưa nghe đến danh tự này.
“Xui bắc tức khắc tìm ra.”
"Xui bắc...” Võ Văn chưa kịp hỏi ra cặn kẽ liền giật mình tỉnh giấc. Lần nữa mở mắt tỉnh dậy liền nhìn thấy bản thân ở trên 1 bãi biển xa lạ không một bóng người.
Hắn giật mình vội nội thị bản thân, kiểm tra bản thân không có thương tổn, sau đó lại xem đến ở trong đan điền có thêm 2 thanh đại đao đang trú ngụ bên trong, là Liệt Thiên và thanh Đao lấy được từ Kim Linh Cầu. Hắn ngẩn ra, liền hiểu được là vị tiền bối kia lấy lại cho hắn.
Rất nhanh kiểm trắc theo mặt trời, dễ dàng xác định được hướng Bắc, Võ Văn không chút nghĩ ngợi liền bước đi.
.....
Lạc Vô Thủy lúc này ngồi trên bảo tọa, đối diện hắn đứng đấy là 1 cái trung niên văn sĩ vô cùng anh tuấn nhã nhặn.
“Tiểu tử hội cũng không nghĩ đến ngươi chính là muốn làm suy yếu đi Xiển giáo, để Xiển giáo tạm thời không nhắm đến Ngô Vương đi. Tranh thủ cho hắn 1 chút hít thở.”
“Thủy ca, tiểu tử kia vô cùng ưu tú. Vạn cổ cũng khó gặp. Nhưng trước giờ ta chưa từng nghe nói có ai đồng thời có thể tu luyện Vạn Thú Luyện Thể Quyết và Thượng Cổ Luyện Thể Quyết. Thủy ca, ngươi có chắc chắn không?” Trung niên văn sĩ ôn tồn hỏi. Làm không tốt liền sẽ bóp c·hết 1 cái thiên tài lại là Nam Hoang nhân.
“Ta tin tưởng hắn” Lạc Vô Thủy nhẹ nhàng đáp. Nam tử văn sĩ trầm ngâm nhìn đến Lạc Vô Thủy
“Thủ Xương, vừa rồi phiền ngươi cực khổ.” Lạc Vô Thủy khóe miệng khó treo nụ cười đáp.
“Không có gì Thủy ca, có thể để đám Hồng Hoang nhân kia ăn thiệt thòi, ta cũng thấy vui vẻ.” Nam nhân văn sĩ cười nhạt nói.
"Yên tâm đi, Đạo gia muốn phục thù liền cũng không tính được đến ngươi, ta đã có hậu chước.” Lạc Vô Thủy bình tĩnh đáp.
“Thủy ca, ý ngươi là...” Sau đó nghĩ đến gì đó nam tử văn sĩ trợn mắt hô: “Thủy ca, không thể...”
Lạc Vô Thủy xua tay: “Không chuyện gì, việc nhỏ mà thôi.” Cùng lúc trên đầu Lạc Vô Thủy 1 chữ “Nhược” cổ lão bay l·ên đ·ỉnh đầu.
....
Côn Luân Sơn
Phía bên trong 1 tòa động phủ giống như tiên cảnh, 1 cái bóng lão nhân lúc này ở phía sau màn che nghe lấy đệ tử truyền đến tin tức, hắn lúc này đã trở nên vô cùng tức giận:
“Cái gì, Quảng Thành Tử và Thái Ất bị diệt đi nhục thân mang lấy nguyên hồn bảo trụ được Phàm Căn chạy trốn về, còn tự bạo cả Lạc Hồn Chung và Phiên Thiên Ấn để chạy. Rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Là ai ra tay?”
Cái đệ tử nghe thấy lão nhân tức giận liền vô cùng sợ hãi run rẩy đáp:
“Bẩm sư tôn, là không nhớ được, Quảng Sư Huynh và Thái Ất sư đệ, kể cả Phàm Căn, cả 3 sau khi trở về liền không nhớ được rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”
Lão già sau màn nghe vậy giật mình, liền bấm ngón tay, sau một lúc đôi mắt khẽ trợn nói:
“Hay cho Lạc Vô Thủy.”