Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Xuyên Mộng Giả
Unknown
Chương 171: A Ngốc
"Tham kiến sư tôn (lão tổ)”
Phía trước màn che lúc này, xuất hiện 3 cái thân ảnh, trong đó 2 cái thân ảnh thân thể mờ như trong suốt, là linh khí huyễn hóa mà thành.
Chính là Quảng Thành Tử, Thái Ất chân nhân cùng với Lữ Phàm.
Lão nhân bên trong màn nhìn thấy Lữ Phàm thân thể ổn thỏa, không có việc gì khẽ thở ra một hơi.
"Các ngươi hoàn toàn không nhớ rõ chuyện đã xảy ra trên Dịch Tư đảo sao?”
"Vâng sư tôn.” 3 cái thân ảnh không chậm trễ đáp.
Lữ Phàm cũng chau mày, sờ lên v·ết t·hương trên ngực, linh giác của hắn mách bảo hắn đã trải qua chuyện gì đó để lại cho hắn nỗi lo sợ bất an vô cùng.
Hắn lúc này khẽ nắm chặc tay, sao có thể, hắn là Phàm Căn, chuyện gì xảy ra có thể làm hắn trở nên lo sợ.
Lão nhân sau màn dường như cũng nhìn thấy biểu cảm của Lữ Phàm thoáng chau mày nói:
“Không thể trách các ngươi, là 1 tôn thần minh sử dụng ‘Nhược’ tự lau đi ký ức của các ngươi.”
Quảng Thành Tử và Thái Ất nghe đến vậy liền nghiến răng nghiến lợi nói:
“Rốt cuộc là ai sư tôn?” Hủy diệt diệt nhục thân, bảo vật không khác gì hủy đi đạo hạnh của bọn hắn, thù này không thể không báo.
“Không phải là hắn đích thân ra tay, hắn nếu dám trực tiếp hàn lâm, chúng ta liền sẽ có cảm ứng, hắn lúc đó muốn thoát đi cũng là không đi được.” Lão nhân khẽ nói.
“Ta chỉ không hiểu hắn làm như vậy để làm gì, hủy đi nhục thân 2 người các ngươi cũng không có bao lợi với hắn.”
“Sử dụng ‘Nhược’ tự xoá đi ký ức các ngươi, sẽ tổn hại chiến lực của hắn. Nhất là ra tay với Phàm Căn, nhân quả nghiệp lực quá lớn. 'Nhược’ tự hắn nhất định có tổn hại không nhỏ. Hắn làm như vậy để làm gì?”
Lão giả trở nên trầm ngâm, sau đó nhìn đến trạng thái của Lữ Phàm thầm nghĩ : "Chẳng lẻ là vì che dấu một cái Lục Căn khác?”
Càng nghĩ lão giả càng nghĩ đến lý do này vô cùng khả thi. Thử bấm ngón tay. Lạc Vô Thủy có thể che đi thiên cơ nhưng nếu thực sự có 1 cái Lục Căn khác từng ở trên Dịch Tư đảo, tự sẽ có đạo vết không cách nào dấu.
Sau một lúc lão nhân khẽ chau mày, không có cái Lục Căn nào khác, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
“Tìm đến những cái còn sống sót trên Dịch Tư đảo, dẫn đến gặp ta.” Lão nhân lạnh nhạt ra lệnh.
“Vâng, sư tôn (lão tổ).” 3 cái người đồng loạt nói
Lão nhân nhíu mày. Đối với Lạc Vô Thủy tính toán luôn mang cho hắn nỗi bất an vô cùng. Đệ tứ kiếp, Lạc Vô Thủy không những chiến lực đỉnh tiêm, trí lực cũng vô cùng đáng sợ. Nhiều lần ngăn cơn sóng dữ cho Nam Hoang. Trí tuệ của hắn sợ rằng chỉ dưới người kia trong Lục Căn 1 chút.
.....
Hạ Châu
Tại 1 nơi sơn phong thủy tú, mây trắng hạc bay phong cảnh vô cùng thanh nhã, ít ai biết được đây chính là thánh địa của 1 trong Cửu giáo Nho giáo.
Khổng Đàn.
Tại bên ngoài 1 tòa sơn phong, Đỗ Cảnh Thạc trên người khoác thư phục môn sinh trên tay cầm theo 5 quyển sách, chính là Nho giáo Ngũ Kinh đang bước chân trên các thềm đá, bước đi của hắn có phần vội vàng. Hắn quay đầu khẽ nhắc nhỡ 2 cái người tụt lại sau lưng:
“Nguyễn Khoan, Thủ Tiệp, 2 người các ngươi mau nhanh chân lên, đến trễ Đỗ lão sư nhất định sẽ lột da 2 người các ngươi.”
Nguyễn Khoan, Nguyễn Thủ Tiệp đầu đầy mồ hôi, trạng thái mệt bở hơi tai thở dốc, cái trước mở miệng nói:
"Gia nhập Nho giáo ta liền có chút hối hận, suốt ngày tụng niệm ngũ kinh ta đã có chút phiền chán, thiệt là hoài niệm quê nhà An Nam.”
Lời của Nguyễn Khoan cũng làm Đỗ Cảnh Thạc thoáng cái lâm vào trong hồi tưởng. 3 người tha hương cầu đạo, không khỏi nhớ đến quê hương.
Lúc này Đỗ Cảnh Thạc bỗng chú ý đến 1 cái người, người này là 1 cái nam nhân vô cùng trẻ tuổi đang đứng ở 1 tòa đài các đối diện, trên mặt nam nhân lấm lem mực, khuôn mặt ưa nhìn nhưng biểu cảm vô cùng ngớ ngẩn khờ khạo, chỉ thấy hắn vẫn đang loay hoay mài mực, có chút chăm chú.
Nguyễn Thủ Tiệp đã đuổi kịp Đỗ Cảnh Thạc, để ý thấy ánh mắt của Đỗ Cảnh Thạc hắn khẽ cười:
“ Tiểu tử đó không biết tên gì, mọi người xung quanh đều gọi hắn là A Ngốc, hắn trước giờ đều ở trên Ngọc Tiêu Đài. Ta nghe bảo tiểu tử này đến cả việc mài mực đều vô cùng vụng về, kể cả tên của mình cũng viết không xong. Chỉ không hiểu sao hắn một mực vẫn được ở trên Ngọc Tiêu Đài không bị đuổi đi. Các lão sư cũng cấm chỉ học đồ đến quấy phá hắn.”
Nguyễn Khoan nghe vậy cười lạnh: “Có gì mà lại không hiểu, rõ ràng là hàng ký gửi của đại nhân nào trong Nho giáo mà thôi.”
Nguyễn Thủ Tiệp gật đầu, thuyết pháp này vô cùng hợp lý. Đỗ Cảnh Thạc cũng không nhiều lưu tâm, 3 cái thân ảnh lại tiếp tục di chuyển lên trên.
Đến khi 3 cái thân ảnh hoàn toàn mất hút, cái tiểu tử gọi là A Ngốc lúc này bất giác ngừng lại việc mài mực. Hắn bỗng chốc đứng thẳng lưng nhìn lên thiên không, khuôn mặt ngốc nghếch bỗng chốc trở lại thần thái nghiêm túc, nhìn 1 chiếc lá khẽ bay trong gió hắn nhẹ giọng nói:
"Gió nổi lên rồi..”
.....
Võ Văn xuôi về hướng Bắc, trên đường đi hắn cũng không nghĩ đến lại hội gặp 1 cái người quen.
Là Chu Linh, hắn cũng không hiểu được lại nhìn thấy nàng ta xuất hiện trong rừng, trạng thái còn vô cùng tệ, đã ngất đi, khuôn mặt trắng bệch, trên người còn có vô số v·ết t·hương. Trên bụng còn ghym lấy một mũi tên đâm vào sâu đến 1 tấc.
Đã thấy nàng ta hắn không thể bỏ mặc. Ngay lập tức bắt mạch kiểm tra. Ấn đường trở nên tím đen. Vết thương trên người chủ yếu chỉ là v·ết t·hương ngoài da. Chỉ duy v·ết t·hương do mũi tên có chút nghiêm trọng.
Võ Văn ngay lập tức hình dung ra tình cảnh của nàng. Là bị hạ độc, sau đó phản sát g·iết ra khỏi rừng. Kẻ t·ruy s·át dường như có chút yếu nên không tạo ra v·ết t·hương nặng.
Võ Văn ngay lập tức lấy ra ngân châm, thuần thục phóng vào người Chu Linh.
Cùng lúc này Võ Văn liền nghe được tiếng lá cây xào xạt, mặt đất liên tục chấn động, có tiếng vó ngựa ầm vang. Hắn ngay lập tức nhận ra, có kỵ binh đến.
Võ Văn ánh mắt đảo qua ngay lập tức nhìn thấy một chi 7 người tiến tới. Là 7 cái nam nhân khuôn mặt hung hãn cưỡi ngựa đến. Võ Văn khẽ nhìn, võ trang rất tốt, có cả nỏ tiễn, đây hẳn là tư binh không phải thợ săn.
Cái đi đầu trong đám nhìn thấy Chu Linh ánh mắt liền sáng, ngay lập tức ra hiệu đồng bọn xông đến.
Gã đi đầu nhìn thấy Võ Văn đang thi châm cho nữ nhân, hắn hơi nhíu mày ngay lập tức chấp tay nói:
“Bằng hữu hảo, nữ tặc này ă·n c·ắp bảo vật của Ngạo gia, chúng ta một đường t·ruy s·át đến đây, thậm chí bỏ mạng 3 cái huynh đệ, mong bằng hữu có thể giao người.”
Gã khách sáo mở miệng đòi người, không phải hắn sợ Võ Văn nhưng phàm người có thể thong dong hành tẩu trong rừng sâu đều có chút thân thủ, đ·ã c·hết 3 người, hắn không muốn thêm t·hương v·ong không cần thiết, trở về nhất định sẽ bị quở trách.
Võ Văn cười nhạt nói:
“Cô ta đã lấy bảo vật gì của Ngạo gia, nói ta biết ta liền soát người đưa lại cho chư vị. Cô ta đã thương đến mức này, liền buông tha cho cô ấy được chứ”
Cái đầu lĩnh nhíu mày, hắn đã báo ra Ngạo gia, đối phương lại không nhả người, giọng nói chuyển sang đe dọa:
“Bằng hữu, chúng ta bên này đ·ã c·hết 3 cái nhân mạng, người bọn ta nhất định phải mang về.”
Võ Văn nhếch miệng:
“Nhưng ta nhất quyết không muốn giao người thì sao?”