Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Xuyên Mộng Giả
Unknown
Chương 176: Điều tra
"An nhiên huynh có vẻ thân phận không hề tầm thường?” Võ Văn nhếch miệng trêu chọc.
"Không có gì, thân gia kinh thương có một chút tiếng nói mà thôi.” An Nhiên khẽ cười nói.
Võ Văn nheo mày, nhìn vào biểu hiện của Khẩu trưởng vừa rồi không phải trang, An Nhiên gia thế tuyệt đối không phải chỉ là phú thương đơn thuần.
"Đã vào trong thành rồi, cảm tạ An Nhiên huynh giúp đỡ, mong là ngày khác có dịp gặp lại.” Võ Văn liền muốn mang theo Chu Linh thoát đi.
Trước mắt còn chưa biết rõ thân thế An Nhiên và mục đích của nàng ta là gì, hắn cũng không muốn dính líu nhiều.
“Ngươi..” nhìn thấy Võ Văn kéo lấy Chu Linh thoát đi, An Nhiên lại lần nữa muốn khí bạo, qua sông liền đoạn cầu. Tên này thực sự không hiểu lễ nghĩa hay sao?
"Ngươi sao vậy, ta cảm thấy An Nhiên huynh tính cách rất không tệ.” Chu Linh có chút khó hiểu nói. Nàng ta nhận ra Võ Văn cố ý tránh thoát An Nhiên.
Võ Văn không đáp. Hắn nhanh chóng mang theo Chu Linh thoát đi.
Đi dạo quanh Đông Thành 1 chút chọn lấy 1 cái tiểu điếm đơn giản địa thế thuận lợi liền bước vào bên trong. Chu Linh cũng không phản ứng, mặc hắn dẫn đi.
Võ Văn rất nhanh liền thuê 1 gian phòng lớn, thoải mái trả trước 10 ngày tiền phòng. Hắn là có ngân lượng, chính là thu được trên xác những tên kia, thu hoạch cũng không nhỏ.
Hắn chính là không yên lòng mang theo Chu Linh hành tẩu liền sắp xếp cho nàng một nơi ở lại. Sau khi đưa cho Chu Linh 1 ít ngân lượng phòng thân liền dặn dò nàng tuyệt đối không được cởi bỏ nam trang. Nếu không cần thiết cũng không cần ra ngoài.
Trong lòng có chút an tâm, Võ Văn liền bắt đầu ra ngoài tra xét. Ngạo Phủ có phát gạo từ thiện sao? Hắn muốn trước tiên kiểm tra.
A Tứ hôm nay thu hoạch được 1 bao gạo từ thiện vô cùng vui vẻ chạy về. Giữa chừng không hiểu thấu phát hiện mình lại ngủ quên trong 1 cái ngỏ hẻm, may mắn là bao gạo ở trên tay vẫn còn. Hắn khẽ thở ra 1 hơi đứng dậy bước đi.
Võ Văn nhẹ bước ra ở 1 góc khác nói khẽ:
“Gạo không có vấn đề. Trước mắt không cần lo lắng người dân trong thành bị độc c·hết.”
Võ Văn di chuyển hắn muốn xem thử Ngạo Phủ như thế nào. Người dân Đông Thành không ai không biết đến Ngạo Phủ, Võ Văn rất dễ dàng tìm đến.
Đến nơi liền nhìn thấy một tòa đại phủ rộng tầm 500 mét vuông, Võ Văn nhíu mày, đối với 1 thế gia mạnh mẽ diện tích này cũng không tính là lớn. Ngạo phủ bề ngoài cũng không khoa trương.
Lại nhìn đến cửa phủ Võ Văn nheo mày, hơn 100 hộ vệ. Số lượng này dường như có chút lớn.
Võ Văn chầm chậm đến gần. Rất nhanh liền mở ra thần niệm kiểm tra. Thần niệm của hắn khi đến cổng phủ bất ngờ liền bị 1 lực lượng ngăn lại. Võ Văn giật mình, đây là thần niệm cấm chế.
Võ Văn giật mình vội vàng phóng người đi thật xa, phong bế toàn bộ khí tức.
Trong Ngạo Phủ lúc này có 3 cái thân ảnh nhanh như thiễm điện phóng ra bên ngoài, thần thức phóng ra dò xét. Ánh mắt hung thần ác sát.
"Ngạo Hùng, vừa rồi có chuyện gì?” Một cái lão nhân vuốt râu hỏi.
“Nhị bá, vừa rồi có người dùng thần thức dò xét Ngạo phủ.” Cái nam nhân đứng giữa, thân hình to lớn như 1 con Hùng sư lạnh lẽo nói.
“Thật sao, ngươi có thể truy tung đến hắn không?” Lão già còn lại khẽ giật mình. Lão già biết Ngạo Hùng tu vi cao tuyệt lại có truy lung thuật pháp.
Nam tử nhíu mày nói: “Tên này phản ứng rất nhanh, vừa bị phát hiện hắn liền ngay lập tức phong bế khí tức. Truy tung pháp không cách nào bắt được quỹ tích hiện tại.”
“Nhưng khí tức của hắn đã ghi nhớ qua, chỉ cần gặp lại ta nhất định sẽ nhận ra hắn.” Nam tử tự tin nói.
Võ Văn vội vã di chuyển. Vừa rồi trực giác liền báo động cho hắn, trong Ngạo Phủ tồn tại 1 con quái vật có thể nghiền ép hắn. Trước mắt không cần đối cứng liền thoát đi. Điều tra cặn kẽ trước liền tính sao.
Cũng không phải không thu hoạch được gì. Hắn vừa rồi quét thần niệm qua Ngạo phủ liền phát hiện Linh khí trong khuôn viên Ngạo Phủ vô cùng nồng đậm. So với bên ngoài chính là hơn gấp 100 lần.
Nói rõ bên trong Ngạo phủ nhất định có bí mật.
Võ Văn đang suy nghĩ hướng đi kế tiếp. Lúc này, bất chợt một cái thân ảnh thanh sam xuất hiện phụ cận gần hắn. Võ Văn nhìn thấy người đến chợt chau mày:
“Là nàng ta.” Chính là An Nhiên.
“Lại gặp mặt, Tiêu thiếu hiệp chúng ta đúng là có duyên a.” An Nhiên nở nụ cười tà nói.
Võ Văn cười nhạt, duyên sao, hắn mới là không tin. Võ Văn cảm thấy rất lạ, nàng ta không có khả năng đuổi theo kịp hắn. Nhất định là có vấn đề.
Võ Văn tinh thần ngưng lại, khiếu giác bất giác đề thăng lên mấy lần. Bất chợt lúc này phát hiện ra 1 điều bất thường. Võ Văn nhăn trán, cánh tay cầm góc áo lên ngửi đi ngửi lại mấy lần.
An Nhiên nhìn thấy hành động của Võ Văn ánh mắt cũng nhíu lại. Tên này phản ứng cũng quá nhanh.
Võ Văn nhìn An Nhiên cười lạnh:
“An Nhiên tiểu thư, hảo công phu a, có thể để lại mùi trên y phục ta mà ta cũng không thể phát giác.”
Ấn đường Võ Văn nhăn lại, kỹ thuật truy tung cũng quá khủng kh·iếp, mùi nhạt đến mức bình thường cũng không hề lưu ý. Võ Văn nhanh chóng vận khí đánh bay mùi hương trên góc áo.
Bị phát hiện ra mánh khóe, khuôn mặt An Nhiên có chút đỏ lên. Nàng ta khuôn mặt hiện vẻ buồn bực nói:
"Xin lỗi Tiêu thiếu hiệp, ta cũng chỉ là muốn hợp tác với thiếu hiệp để điều tra Ngạo phủ mà thôi. Hành động vừa rồi thật sự có chút thất lễ.”
Võ Văn không muốn nhiều lời với nàng, lại muốn thoát đi. Lúc này An Nhiên liền nói:
“Ta có một số thông tin về Ngạo phủ.”
Võ Văn dừng lại, đưa mắt về phía An Nhiên. Nếu lời nói hữu dụng, hắn cũng muốn nghe qua 1 chút.
“Nơi này có chút không tiện. Phiền công tử theo ta.” Biết Võ Văn có hứng thú nghe, An Nhiên liền thở ra. Nàng sau đó liền di chuyển.
Võ Văn trầm ngâm giây lát cũng đi theo. Hắn cũng không sợ nàng ta. Rất nhanh cả 2 đã ở trong 1 gian phòng kín.
An Nhiên lấy ra 1 ấm trà nhỏ rất nhanh liền rót ra 2 chén:
“Đây là Ô Tĩnh, đặc sản quê nhà, mời thiếu hiệp thưởng thức.”
Mùi trà rất thanh thuần dễ chịu nhưng Võ Văn cũng không có tâm trạng uống:
“Ngươi có việc chính liền nói đi.”
An Nhiên khẽ cười: “Công tử, ta đã ở trong Đông Thành 2 tuần, đương nhiên cũng phát hiện ra 1 số việc.”
"Thứ nhất, ta phát hiện ra Đông Thành có 1 cái Truy nã công hội.”
Võ Văn nheo mày: “Truy nã công hội? Thì sao?”
An Nhiên nhẹ nhâm nhi trà thong thả nói:
"Trong 1 lần điều tra trao đổi với 1 số người ta trong công hội ta phát hiện ra lão bản sau lưng Truy nã công hội lại là Ngạo gia người. Là lão Tam gia.”
“Ồ, Truy nã công hội có vấn đề sao?” Võ Văn nheo mắt.
“Không sai, truy nã công hội là có vấn đề, mà vấn đề còn không nhỏ.” An Nhiên cười.
"Thỉnh giáo.” Võ Văn không mặn không nhạt nói.
“Truy nã công hội treo thưởng t·ội p·hạm có phần hậu hĩnh khác thường.” An Nhiên lạnh nhạt nói.
Nàng ta rất nhanh liền lấy ra 1 một số lệnh truy nã để Võ Văn xem qua.
Võ Văn nhanh chóng đọc qua vài cái tên:
Du Nhiên, tầm 36 tuổi, Phó bang chủ sơn tặc Thất Sư trại, tu vi Đại Tông Sư hậu kỳ treo thưởng 70 vạn lượng...
Lý Tuần, tầm 42 tuổi, Bang thủ Thất sư trại, tu vi Đại Tông Sư đỉnh phong treo thưởng 120 vạn lượng....
Mã Dực, tầm 50 tuổi, Bang chủ Cửu Lang trại, tu vi Đại Tông sư đỉnh phong treo thưởng 130 vạn lượng...